Công Tôn Đại Nương khâm phục nhìn hai người, đứng lên chắp tay theo kiểu người giang hồ, rất có phong thái nữ trung hào kiệt:" Quả nhiên đây mới là chuyện đại trượng phu nên làm, chỉ đáng tiếc thiếp thân là phận nữ, không thể tham dự vào, thật tiếc nuối vô cùng."
Vân Sơ mỉm cười:" Đại trượng phu có cách an dân của đại trượng phu, tiểu nữ tử càng có cách cứu dân của tiểu nữ tử."
Công Tôn Đại Nương vội hỏi:" Thế nào là cách cứu dân của tiểu nữ tử?"
Vân Sơ vỗ tay, Thôi nương tử luôn đợi ở bên ngoài đi vào, uyển chuyển thi lễ với Công Tôn Đại Nương:" Đại gia nếu muốn biết thì đi theo lão phụ nhân một chuyến."
Công Tôn Đại Nương chẳng suy nghĩ gì cả đã đi theo Thôi nương tử.
Bùi Hành Kiệm lúc này lại bất ngờ buông một tiếng thở dài:" Cách này tuy hay, nhưng hiện giờ chẳng ai muốn phát động, cho dù mỗ gia nói ra, dâng tấu lên, đoán chừng như đá chìm đáy biển."
Nói xong cầm bát rượu lên uống một ngụm lớn.
Vân Sơ cũng giả vờ giả vịt phối hợp thở dài, cầm bát rượu gạo hào sảng uống cạn.
Những món ăn trên bàn hôm nay không phải chuẩn bị cho Bùi Hành Kiệm, mà là vì Công Tôn Đại Nương danh tiếng lẫy lừng Trường An. Chỉ cần Công Tôn Đại Nương đem chăm đệm ấm áp của Vân gia tiến cử cho phú hào Trường An, đồng thời giới thiệu cho phường thị một số công việc thêu thùa. Bữa cơm này coi như không uổng phí.
Vân Sơ không hề xem nhẹ năng lực của Công Tôn Đại Nương, từ tối hôm đó thoáng liếc qua thân thể của người ta, y mấy đêm liền gặp mộng xuân, đối tượng đều là người ta. Từ đó có thể thấy, bất kỳ nam tử nào từng gặp Công Tôn Đại Nương cũng thế.
Giả như Công Tôn Đại Nương đi giới thiệu chăm đệm ấm áp như xuân cho người ta, không biết bao nhiêu nam nhân phải vấn vương tơ lòng, sinh ra ảo tưởng vô hạ ....
Khi Bùi Hành Kiệm không còn gì đã nói với Vân Sơ nữa, muốn đi thì Công Tôn Đại Nương lại chẳng muốn đi.
Nàng thích Thôi nương tử, cũng thích Vân Na.
Một thì thành thục lão luyện, đối xử với người khác chu đáo, làm Công Tôn Đại Nương như tắm trong gió xuân. Quan trọng nhất Thôi nương tử chỉ vài lời đã nói ra chỗ không ổn trên trang phục của nàng.
Vốn loại chỉ trích này chẳng nữ nhân nào muốn nghe, nhưng từ miệng Thôi nương tử nói ra lại làm người ta tâm phục khẩu phục.
Mặc dù Thôi nương tử che giấu lai lịch của mình, nhưng liên tưởng tới bố trí không tầm thường của Vân gia, cùng với đám phó phụ lễ nghi chuẩn mực, Công Tôn Đại Nương dùng trí tuệ của mình đưa ra kết luận. Thôi nương tử tới từ lưỡng đại Thôi thị.
Một nữ tử phong trần khát vọng nhất là gì, đó là thành quý phụ.
Câu chuyện Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ được câu lan truyền tụng thành điển hình của tuyệt thế ái tình ở Đại Đường.
Vì thế mà Công Tôn Đại Nương mới gửi thân cho võ nhân như Bùi Hành Kiệm, hi vọng viết ra chương tiếp theo của câu chuyện Hồng Phất Nữ.
Còn về phần làm sao để nữ nhân thành quý phụ, Thôi nương tử chắc chắn có quyền phát ngôn.
Một đứa bé đẹp đẽ, cực kỳ ngưỡng mộ chiều cao của Công Tôn Đại Nương, thề trước mặt nàng, nó phải trưởng thành giống nàng mới không phụ kiếp này.
Vân Na khi phát hiện Công Tôn Đại Nương trọc đầu, tức thì giật mái tóc vàng của mình, khẩn cầu Thôi thị cũng cắt tóc nó, để nó được xinh đẹp như Công Tôn Đại Nương.
Một người mưu tính xâu xa, một thì ngây thơ vô tội, một có thể đem sự giả dối biểu diễn thành chân tình, một càng diễn xuất theo bản sắc, thế giới như giả như thật, làm Công Tôn Đại Nương không nỡ rời căn nhà đầy vị nhân gian này.
Sau khi đặt một trăm bộ chăm đệm của Vân gia, còn sẵn lòng đem chuyện thêu thùa ở Kiếm lư cho Thôi nương tử, Côn Tôn Đại Nương mới gạt nước mắt từ biệt.
Bùi Hành Kiệm nhìn cảnh này thực không hiểu được, Công Tôn Đại Nương mà hắn biết không phải nữ nhân thích rơi nước mắt. Mạnh mẽ, nóng nảy, không biết sợ mới là bản sắc của nàng.
Quay đầu nhìn Vân Sơ rụt rè đứng ở cổng tiễn chân mình, đầu óc hắn hỗn loạn, nhất thời hắn không rõ, thiếu niên trước mắt là một phú gia công tử sống trong nhung lụa, hay là mãnh sĩ có thể mặc giáp cầm mâu xung trận.
Công Tôn Đại Nương và Bùi Hành Kiệm vừa mới rời phường Tân Xương thì có một cái đầu mọc ra phía sau cổ Vân Sơ, ánh mắt thô bỉ nhìn chằm chằm theo hướng mỹ nhân khuất bóng, giả nàng bất ngờ quay lại thì chỉ cần một tích tắc sẽ nhận ra tên cẩu tặc đêm đó.
"Ngươi xem, ta đã bảo nàng ta không nhận ra ngươi đâu." Địch Nhân Kiệt cười đắc ý:
Vân Sơ quay đầu sang, hai tên gian nhân cùng cười phá lên, cười tới chảy nước mắt, nhìn từ đầu tới cuối nữ nhân của người ta chẳng sót chút nào, người ta còn tới nhà, khách khách khí khí, cống hiến thêm Vân gia ít thu nhập nữa.
"Nữ nhân đó cũng không tầm thường, Bùi Hành Kiệm là tên cố chấp, chớ để người ta tình cờ gặp lại rồi nhận ra ngươi."
"Nhận ra sao được, ngươi xem đi, chỉ cần ngươi ngày ngày cho ta ăn thịt lợn, chỉ bốn năm tháng nữa thôi, diện mạo của ta sẽ biến đổi lớn. Nàng ta tuyệt đối không nhận ra được ta." Địch Nhân Kiệt vỗ vỗ bụng:
"Chỉ vì thế mà ngươi ăn cho béo à, với bản lĩnh của ngươi cẩn thận chút dù người ta có nghi ngờ cũng không dám làm gì lỗ mãng, tội gì phải thế?" Vân Sơ lấy làm lạ:
"Ngươi biết gì chứ, người Đường chúng ta coi béo là đẹp, nam tử bụng không phệ ra thì mặc quan phục không đẹp. Bằng vào bộ dạng của ngươi, người ta nhìn một cái là nghĩ ngay tới luyến đồng chứ không phải mỹ thiếu niên gì hết." Địch Nhân Kiệt chướng mắt giáo dục:" Ngươi mau mau ăn cho béo lên, nếu không lần sau đừng xuất hiện cùng ta, nếu không người ta sẽ hiểu lầm ta nuôi luyến đồng, ảnh hưởng chuyện cưới quý nữ cao môn của ta."
Vân Sơ cúi đầu nhìn chiếc áo trắng phát sáng cùng với áo bào màu đỏ tươi của mình, đừng nói Địch Nhân Kiệt, bản thân y còn không thoải mái:" Gần đây ngươi làm gì mà sáng đi tối về, chẳng thấy bóng dáng đâu?"
Địch Nhân Kiệt thở dài:" Phường Lễ Tuyền có một nhà bị sập, mà bên cạnh lại là chùa miếu của người Hồ, tường nhà hắn đổ làm chùa người Hồ cũng đổ cả mảng."
"Người Hồ muốn nhà họ đền tiền hoặc là đền tường, nhà đó không chịu. Người Hồ kiện nhà có lên quan, còn chưa đợi quan phủ tới thì bà già nhà đó húc đầu vào chùa người Hồ chết rồi."
"Người Hồ cho rằng máu lão phụ làm vấy bẩn thánh đường của họ, liền đốt xác lão phụ, thế là nhi tử lão phụ không chịu, bồi thường. Gần đây ta đang bận bịu chuyện này."
Vân Sơ cau mày:" Ngươi khơi lên tranh chấp Hồ Hán không tốt, người Hồ giờ rất giàu, Đại Đường còn phải trông cậy vào họ từ ngàn dặm xa xôi mang đồ tốt đến."
"Theo ý ngươi thì nên biến thành Phật môn với tín ngưỡng người Hồ tranh đấu à?"
"Ta có nói thế đâu."
"Mỗi từ ngươi nói đều có ý đó, ta cũng nghĩ vậy, biến thành xung đột giữa chùa và chùa đi, vậy thì ảnh hưởng có thể khống chế, phạm vi đấu tranh cũng có thể khống chế. Ta mới có thể trục lợi từ đó." Địch Nhân Kiệt gật gù liên hồi:" Được, cứ làm thế đi, nhi tử lão phụ sẽ tới chùa Lễ Tuyền khóc lóc, nói tín nam nữ bị hòa thượng trong Hồ miếu đánh chết."
"Người ta nghe lời ngươi vậy à?"
"Ta bỏ tiền giúp hắn đòi lại công bằng, còn hứa sau khi xong chuyện cho tiểu nhi tử của hắn làm mã phu của ta, vì sao hắn không nghe lời."
"Vấn đề là ngươi trục lợi thế nào?"
"Tất nhiên là phát động phường dân và tăng quan trong chùa Lễ Tuyền tới chùa miễu người Hồ đòi công bằng rồi."
"Mục đích là gì, ý ta nói ngươi muốn đạt tới mục đích gì mới dừng tay?"
Địch Nhân Kiệt cầm chén trà lên uống:" Chùa người Hồ muốn yên ổn, một tháng phải nộp cho phường Lễ Tuyền 500 quan, do người nghèo khó trong phường vào chùa phụ trách việc lặt vặt như chẻ củi, chăm sóc hoa cỏ."
Nghe bố trí của Địch Nhân Kiệt, Vân Sơ vỗ tay, kế hoạch không tinh diệu, nhưng có tính thao tác rất cao, đó mới là người làm việc thật, không cần thứ kế hoạch phù hoa rườm rà.
"Ngươi xem, sau khi ngươi có tiền rồi sẽ tiến hành cải tạo nâng cấp toàn diện phường Lễ Tuyền, ta nghe nói cư dân trong phường Lễ Tuyền ngươi đa phần đi làm nô phó cho người ta, không có nhân thủ tốt. Ta có thể phái ít nhân thủ trong phường Tấn Xương, dựa theo ý nguyện của phường Lễ Tuyền cải tạo ..."
Kiến nghị cực tốt của Vân Sơ bị Địch Nhân Kiệt từ chối thẳng thừng, tuyên bố 500 quan tiền của mình, dù để phường dân phường Lễ Tuyền chẳng biết làm việc kiếm chứ dứt khoát không để phường Tấn Xương, nếu không lý trưởng phường Lễ Tuyền là hắn thất chức.