"Chiếu tướng!"
"Ha ha ha, ta bay tướng."
"Lại chiếu tướng."
"Ta đưa sĩ lên là ngươi hết cách. Na Cáp, dùng xe đi, tới giờ nó còn chưa rời ổ kìa."
"Ta mặc kệ, ta muốn dùng pháo bắn binh sĩ của ông."
"Nhìn cho rõ đi, nếu dùng pháo đổi sĩ của ta, ngươi sẽ không còn pháo để dùng nữa."
Con khỉ già bây giờ có trò chơi mới, đó là chơi cờ tướng với Vân Na, lần nào ông ta cũng giành phần thắng, không cho Vân Na chút cơ hội nào dù là nhỏ nhất.
Sự thực thì Vân Sơ thấy chỉ cần là người biết quy tắc cờ tướng đều có thể thắng Vân Na, chỉ cần chơi với Vân Na vài ván đều sẽ thấy vô vị, giống như Vân Sơ vậy, y dạy Vân Na chơi cờ hai ngày thì từ bỏ, chỉ có Con khỉ già là khác.
Con khỉ già này như người trời, cực kỳ nghị lực chơi cờ với Vân Na, còn chơi không biết chán.
Vân Sơ biết vì sao Vân Na lai si mê cờ tướng như thế, hoàn toàn vì chỉ cần có người chơi cờ với nó, nó có thể khỏi viết chữ. Cho nên nó thà chơi cờ đốt thời gian chứ không chịu vào thư khòng luyện chữ.
Dù chơi cờ thua bị bóp mũi, nó cũng không chút do dự chọn chơi cờ.
Sau đó chỉ cần nhà ăn cách Vân gia không xa gõ chuông, Vân Na sẽ bỏ ngay bàn cờ, chạy như bay tới nhà ăn.
Sức ăn của đứa bé này thực kinh người, một bữa có thể ăn 10 cái bánh bao là chuyện thường. Đáng sợ nhất sau đó nó ăn một bát mỳ, một bát thức ăn to.
Vì nó ăn quá nhiều, để giảm bớt áy náy với trong nhà, đứa bé này không đòi tiền Vân Sơ cho tiền tiêu vặt hàng tháng nữa.
Đúng đấy, cái nhà ăn bên ngoài là nhà bếp lớn của Vân gia, bình thường người trong nhà ăn cơm đều ra nhà bếp lớn. Chỉ là trừ Vân Sơ và Vân Na, phó dịch trong nhà phải đợi đám sĩ tử ăn xong mới được ăn.
Thịt cừu, thịt gà, thịt ngan ở Đại Đường rất đắt, nhưng thịt lợn, thịt vịt lại rất rẻ. Nhất là thịt ngan, già thứ này còn chẳng bằng trứng gà, còn trứng vịt, vì trứng có hơi tanh, nên càng rẻ như đất.
Trù nương Vân gia mỗi ngày đều phải rang bảy bám nồi thịt vịt, ba bốn nồi thịt lợn sốt tương, còn gan lợn, tim lợn sau khi được kho lên thì càng được đám sĩ tử hoan nghênh nhiệt liệt.
Chỉ có ăn lòng lợn vẫn là vấn đề lớn, đám sĩ tử tiếp nhận ăn thịt lợn vì trù nương Vân gia làm món này thực sự quá ngon, làm người ta tạm thời quên đi sự bẩn thỉu của thịt lợn ... Còn về phần lòng lợn chứa ngũ cốc luân hồi thì họ xin kiếu.
Trong tay Thôi nương tử thì làm gì có thứ gì lãng phí được, sau khi hỏi qua Vân Sơ cách làm lòng lợn, nàng cho thêm ít thịt mỡ vào lòng lợn dùng nâng cao chất lượng, sau đó một món ngon cho người lao động tên là tên hồ lô đầu xuất hiện.
Cấp thấp thì chỉ cho một bát canh một ít lòng không đáng tiền, hai cái hoàng mô mô liền thu của người ta năm tiền.
Cao cấp thì trong bát canh có lòng với một lát thịt mỡ, thêm vào hai miếng đậu rán, cuối cùng một cái bánh nướng, thu của người ta mười tiền.
Công việc này đám lão phụ của phường Tấn Xương tranh nhau làm, chỉ cần nhận một nồi canh, một ít lòng, ít đậu rán, ít thịt mỡ, chuẩn bị thêm ít hành, là có thể mang theo bếp lò, tìm nơi nhiều người lao động chân tay để kinh doanh.
Phàm có người hỏi món hồ lô đầu này ăn được không, đám lão phụ quyết đoán mang Tôn thần tiên ra.
Tôn thần tiên chưa bao giờ bán hàng giả, càng không bạc đãi bách tính. Chỉ cần là thứ qua tay Tôn thần tiên dù là thuốc độc cũng ăn được.
Trong lòng lợn toàn là mỡ, căn một cái mỡ bắn tứ tung, thịt mỡ càng chỉ thấy da lợn, chả thấy thịt nạc. Thứ này vốn được canh xương lợn nấu nhừ, dù ông bà già không răng cũng có thể nhấm từng chút một.
Làm cho Vân Sơ đi dạo Trường An thi thoảng nghe thấy tiếng nữ nhân rao --- " Bán hồ lô đầu đây, hồ lô đầu nhiều mỡ đây". Mỗi khi nghe thấy tiếng rao ấy, Vân Sơ ấm lòng lắm.
Trường An như thế mới có dáng vẻ của Trường An chứ.
Vân Sơ không ăn hồ lô đầu, không phải y không ăn món này, mà đang đợi Thôi nương tử đặt nhà nông hộ mua lợn chỉ ăn cỏ và thức ăn gia súc, còn bị thiến xuất chuồng.
Kỹ thuật thiến của người Đại Đường hơn thời sau nhiều, vì người ta không chỉ thiến cừu, mà còn thiến cả người.
Cao thủ như thế trong Dịch đình cung nhiều lắm, nghe nói danh gia tuyên bố chỉ một nhát dao, vĩnh viễn không để lại hậu quả tới hơn 20 người. Thiến lợn với người ta mà nói là chuyện vặt. Nếu Vân Sơ cần, đem voi phiên bang thiến cũng chẳng khó.
Vân Sơ còn nghe nói còn thiến gà, không biết thao tác ra sao, chuẩn bị khi nào có thời gian đi xem thử.
Đám sĩ tử tới, phiền phức nhất không phải là nhà bếp, mà là nhà tắm, Nhị Ngưu không phục vụ được nhiều người như thế mà cuống tới khóc toáng lên. Nhìn một đám thịt trăng phau phau mà không kiếm được tiền, đó là nỗi đau cả đời của đứa bé này. Nhất là giờ nó thu 5 đồng một lần kỳ cọ rồi.
Thế là Ngưu Nhị đành kiến nghị với Lưu Nghĩa tăng thêm hai đứa nữa.
Trong phường Tấn Xương bây giờ chẳng tìm thấy một ai rảnh rỗi nữa ... Cho dù là bà cụ không răng cũng vừa ngồi dưới mái hiên trông đứa bé trong nôi, còn phải kéo len, vì phường Tấn Xương bắt đầu bện thảm lông rồi, phải kéo rất nhiều len.
Trường An vào tháng hai vẫn rất lạnh, cho dù dương liễu bên sông đã trổ chồi non, bất cẩn chút để gió lạnh thổi qua mặt chảy máu cũng là chuyện cơm nữa.
Muốn cảm giác "Liễu dương thổi gió lạnh gì đâu!", ít nhất phải đợi toàn bộ lá liễu mọc ra mới được.
Cái mùa đông đã qua với người Trường An mà nói xem như bình an, cho dù tiền chẳng đáng tiền. Có điều chẳng sao, mỗi ngày ăn ít đi là được, vẫn có thể sống tiếp.
Mỗi ngày cổng thành mở ra người vẫn đông nghìn nghịt, mang theo đủ các loại hi vọng vào thành Trường An. Đồng thời cũng có một đám người mặt mày đau khổ rời Trường An.
Một trưởng lão trong chùa người Hồ ở phường Lễ Tuyền trước mặt phường dân cắt yết hầu mình, nghe nói máu phun cả trượng, nhuộm đỏ thềm đá, bồi thường tính mạng cho lão phụ kia. Chuyện này kết thúc ở đó.