Vân Sơ tới phường Lễ Tuyền hơi muộn một chút, có vẻ mọi việc kết thúc rồi, chỉ nhìn thấy một đám hòa thượng Ba Tư vây quanh người Hồ áo trắng khóc nức nở, còn Địch Nhân Kiệt thì thắp cho người Hồ đã chết một nén hương biểu thị đau buồn.
Sau đó mấy tráng hán Ba Tư khiêng hai rương tiền lớn đặt trước mặt Địch Nhân Kiệt, còn chủ động mở ra, bên trong là 500 quan tiền. Đổ hết tiền nhấn chìm chân của Địch Nhân Kiệt.
Vì thế con ngươi vốn màu đen của phường dân biến thành máu xanh, một số thậm chí còn biến thành màu đỏ.
Vân Sơ tin, lúc này chỉ cần có người hô to "cướp tiền đi", đám người phường Lễ Tuyền trong chớp mắt sẽ nhấn chìm Địch Nhân Kiệt, nói thật, cổ họng y ngứa ngáy lắm, rốt cuộc cũng kìm chế được, nếu không hô một cái, mình chắc phải cười mấy ngày.
Bị một đám người tham lam nhìn chằm chằm Địch Nhân Kiệt chẳng kinh hoàng, chỉ vỗ tay, tức thì có mười mấy hòa thượng vai u thịt bắp cầm gậy tới, bọn họ không nói không rằng, thu hồi tiền vào rương khiêng tới chùa Lễ Tuyền.
Tới lúc này Địch Nhân Kiệt mới nhạt giọng nói:" Tiền, các ngươi thấy rồi đấy. Muốn có tiền thì dựa vào làm việc mà đổi. Nghe lời lý trưởng ta thì khỏi nói, sau này có ăn có tiền dùng không hết."
"Không nghe lời ta, xéo xa vào, càng xa càng tốt, cha mẹ ngươi chết đói, ta cũng không thèm nhìn một cái."
"Giờ ai nghe lời ta thì sang bên trái, ai không muốn nghe lời ta thì cút xéo."
Địch Nhân Kiệt gần đây điên cuồng ăn thịt lợn đã có vài phần giống lợn, nổi giận đúng là rất giống Trư Bát Giới.
Trừng mắt nhe răng, vài phần uy thế, khiến người mắt đỏ ngầu phải dần dần bình tĩnh lại, nhớ ra vị lý trưởng trước mắt không chỉ là người giống họ, còn là sự kiêu ngạo của Đại Đường --- Thái học sinh.
Huống hồ lúc này sau lưng Địch Nhân Kiệt còn có năm sáu thái học sinh, mà đám này tay lăm lăm gậy, mặt mày háo hức, muốn kiếm người để đánh.
Yên cầu cơ sở của thái học sinh Đại Đường, dù là quân tử cũng phải là lục nghệ tinh thông, trong số quan văn Đại Đường, muốn tìm ra mấy cao thủ võ học cũng chẳng khó gì. Ví như Trường Tôn Vô Kỵ, có thể đối chiến với Trình Giảo Kim mà không rơi xuống hạ phong.
Phường dân thức thời đã dần đi sang bên trái Địch Nhân Kiệt, ở giữa còn có vai người do dự, chưa đợi họ phản ứng Địch Nhân Kiệt đã dẫn đám thái học sinh xông lên, vung gậy đánh.
Bọn họ ra tay rất nặng, trên mặt thậm chí còn mang vẻ điên cuồng, chỉ chốc lát mấy người do dự đã liên tục cầu xin. Dù là thế Địch Nhân Kiệt không bỏ qua, đánh cho họ thành hồ lô máu mới thôi.
Tiền hộ tào của huyện nha Trường An đứng bên lạnh lùng xem, mấy chục người bất lương lực lưỡng cũng khoanh tay bàng quan.
Đợi Địch Nhân Kiệt cho người nhà những người bị thương đưa người đi, Tiền hộ tào kéo tay Địch Nhân Kiệt nói:" Cứ phóng tay mà làm."
Vân Sơ luôn thấy chuyện mình làm ở phường Tấn Xương đã ngang ngược lắm rồi, giờ nhìn thủ đoạn của dân bản địa mới thực sự hiểu thế nào là "lòng dân như sắt, luật quan như lò!"
Y tin Địch Nhân Kiệt sẽ làm phường Lễ Tuyền thay đổi hẳn, trở thành minh tinh trong 108 phường thị ở Trường An, chỉ sau phường Tấn Xương.
Càng tin mọi việc Địch Nhân Kiệt làm, dù có nhìn bạo lực, vô nhân tính thì cuối cùng khiến toàn bộ phường dân hưởng lợi.
"Từ hôm nay trở đi, phường Lễ Tuyền chính thức khiêu chiến với phường Tấn Xương."
Địch Nhân Kiệt dùng sáp thủ lễ với Vân Sơ, đây là một nghi thức cực kỳ chính thức, nói lên mỗi lời tên này nói ra đều là thật, hắn thực sự muốn khiêu chiến với Vân Sơ, còn muốn giành phần thắng.
"Ngươi không thắng được đâu, một chút hi vọng thắng cũng chẳng có." Vân Sơ giọng điệu thản nhiên, thể hiện sự tự tin cường đại:
"Chẳng phải ngươi nói rồi à, nếu chịu làm, thì khó cũng trở thành dễ; nếu không chịu làm, thì dễ cũng hoá thành khó. "
" Ngươi tự tin vì nghĩ bách tính phường Tấn Xương kính ngươi, yêu ngươi, sẵn lòng nghe lời ngươi chứ gì?"
"Đợi mà xem, bản kinh của ta là Hàn Phi." Địch Nhân Kiệt tự tin không kém:
Nghe vậy Vân Sơ im ngay, hi vọng một kẻ học thuật trị dân từ Pháp gia biết lòng nhân từ là không thể rồi, trong lòng loại người này chỉ có một cái cán cân, đó là luật pháp, ngoài ra không còn gì khác.
"Từ ngày mai phường Lễ Tuyền sẽ tích cực quét dọn một cách triệt để, không có góc chết, gồm cả người và súc vật."
"Ta không xây nhà tắm, họ phải tự gánh nước làm sạch người."
"Ta không chuẩn bị y phục cho họ, ta không để người phường Lễ Tuyền mặc lên người áo có ba chữ Đức Thắng Long đáng hổ thẹn như ngươi."
Tên điên này muốn tuyên chiến thật rồi, hắn không đùa, không định học theo phường Tấn Xương, Vân Sơ thấy vậy cưỡi ngựa về nhà.
Khi đi qua phường Quang Phúc, Vân Sơ lại ghé qua hiệu bánh nướng do đôi tiểu phu thê kia mở. Nói thật lòng, Vân Sơ rất muốn mời phu phụ họ tới phường Tấn Xương mở hiệu.
Trong một tòa thành khổng lồ, có một cái cửa hiệu nhỏ thuộc về mình, có thể nuôi sống bản thân không lo cơm áo là một cuộc sống hạnh phúc.
Thêm vào một lão bà xinh đẹp, cuộc đời như thế là viên mãn rồi.
Khi Vân Sơ tới phường Quang Phúc, chàng trai đó vẫn tinh thần như thế, nói ra hắn cũng được lắm, cao lớn này, mắt to này, mồm to này, mũi cao này, mặt vuông vức, tướng mạo người Quan Trung tiêu chuẩn, đầy khí khái nam nhi.
Lần này thấy Vân Sơ tới, hắn không còn kinh hoàng nữa, trải qua thời gian dài tiếp xúc, hắn đã biết Vân Sơ không nhìn trúng lão bà hắn, chỉ có cái mồm hơi khốn kiếp thôi.
"Một cái bánh kẹp thịt năm tiền rồi, thói đời chó má, tiền kiếm được trước kia hết sạch rồi. Vốn tiểu nhân còn định phá nhà cũ làm lại, giờ hết rồi, tích góp 5 quan tiền giờ chẳng làm được gì, lại vất vả thêm ba năm." Chàng trai than vãn với khách quen:
Vân Sơ nhận lấy cái bánh cũng thở dài:" Bánh nhỏ đi rồi, thịt cũng ít hơn."
Chàng trai bất lực giang tay:" Chẳng còn cách nào khác, nhiều khách kêu ca lắm, tiểu nhân giờ thà đổi bằng lương thực chứ không muốn thu tiền nữa, tiền chẳng còn đáng giá."
Hai cái bánh nhỏ hiển nhiên không đủ ăn, Vân Sơ bỏ tiền mua bốn cái, Vân Na giờ ăn khỏe, một lần có thể ăn bốn cái bánh kẹp thịt.
Vân Sơ vươn cố nhìn quanh, không thấy tiểu tức phụ xinh đẹp kia, thảo nào ăn bánh kém đi vài phần, hỏi:" Lão bà của ngươi đâu?"
"Nàng ấy nhận ít việc thêu thùa, làm việc ở nhà, dựa vào mỗi cái hiệu nhỏ này không đủ nuôi cả nhà nữa."
"Rồi sẽ tốt lên thôi."
Chàng trai tâm tình rất tệ, chém mạnh dao lên thớt:" Bọn tiểu nhân giờ chẳng còn dám mong ước gì nữa."
Vân Sơ không biết an ủi chàng trai không may này thế nào, nếu hắn sửa nhà sớm vài tháng, chẳng những chi phí ít hơn mà lúc này già nhà của hắn nhất định tăng giá rất nhiều, phải gấp đôi là ít.
Tiền hắn vất vả kiếm mấy năm, rơi vào tay đại hộ hết rồi, chuyện này Vân Sơ không định để hắn biết, nếu không tâm tình hắn càng tệ hơn mà thôi.
(*) Sáp thủ lễ, cũng là chắp tay, nhưng vị trí ngón cái là giơ lên móc vào nhau, ngón út hình như duỗi ra để thẳng.