Về tới nhà đưa cho Vân Na ba cái bánh, đứa bé này cầm bánh mang theo Đại Phì chạy mất, tám phần là lại mang đi chia cho đám tiểu đệ lúc nào cũng đói của nó rồi. Vân Sơ đưa cái bánh còn lại cho Thôi nương tử.
Thôi nương tử nhận lấy bánh hỏi:" Tâm tình lang quân không tốt à?"
"Sao ngươi nhìn ra?"
"Tâm tình lang quân tốt hoặc không tốt sẽ tới phường Quang Phúc mua bánh kẹp thịt về, không biết bánh ở đó có gì khác những nơi khác?"
Vân Sơ đương nhiên không thể nói vì cái quán phu thê đó giống thời đại của y nhất, càng chẳng thể nói ở đó cò tiểu tức phụ vừa mắt y, tùy tiện đáp:" Con người phải bồi dưỡng ít sở thích, nếu không quá buồn tẻ."
" Thiếu niên nhà khác bằng tuổi lang quân thì đang ăn chơi đàn đúm, làm xằng làm bậy, lang quân lại toàn lo cho người thiên hạ. "
" Lang quân cũng thấy rồi đấy, tiền tư cũng là tiền, những đại hộ kia không muốn tát ao bắt cá, thiếp thân đoán chừng, giá sẽ duy trì ở mức 15 văn một đấu gạo kê."
"Thời buổi này, vì tiền không đáng tiền, tiền bách tính kiếm được nhiều lên, giá gạo tăng lên cũng là phải thôi."
"Cho nên lang quân sau này đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, nghĩ nhiều tổn thương, đợi chúng ta cũng biến thành đại hộ rồi, tới khi đó sẽ có người tới hỏi suy nghĩ của lang quân. Tới khi đó lang quân ra uy cũng không muộn."
Vân Sơ gật đầu, phải thừa nhận lời của Thôi nương tử là chân lý, khi không có đủ bản lĩnh, muốn thay đổi cái gì cũng là vọng tưởng.
Nhưng chỉ sợ mình có bản lĩnh thay đổi thứ gì đó rồi lại chẳng muốn thay đổi nữa.
Trái tim thiếu niên là thứ quý giá nhất trên đời này, vì nó sạch sẽ, đơn thuần, không biết sợ. Nếu muốn làm gì, lúc này là tốt nhất, vì thành công hay không, xuất phát điểm đều mỹ hảo nhất.
Vân Sơ thậm chí cho rằng, con người không cần sống tới sau 40 tuổi, vì sau cái tuổi đó con người đã trưởng thành, đã lão luyện, đã như miếng thịt khô lâu năm. Ăn thì có chút tư vị đấy, nhìn thì còn sống đấy, thực ra sớm chết rồi, còn đợi thêm thời gian cho vào quan tài rồi niêm phong vĩnh cửu.
"Muội muốn sống tới 1000 tuổi." Vân Na bế con báo Đại Phì, trang nghiêm tuyên bố với Vân Sơ:
"Ca ca cũng phải sống tới 1000 tuổi." Vân Na nói tiếp:
"Thôi ma ma cũng phải sống tới 1000 tuổi."
"Hầu tử a gia cũng phải sống tới 1000 tuổi."
Vân Na cảm thấy cuộc sống của nó bây giờ vô cùng mỹ hảo, cho nên nó muốn tất cả người mình biết sống tới 1000 tuổi, cho dù bây giờ nó khó đến nổi tới 100.
"Đúng đúng đúng, Tiểu Vân Na nhà chúng ta là Phật nữ, nói lão phụ sống được 1000 tuổi, lão phụ nhất định sẽ sống được 1000 tuổi."
Trước mặt Vân Na, Thôi nương tử sớm chẳng còn quan niệm thi phi nữa, chỉ cần lời đứa bé này nói, nàng sẽ coi là thật, dù là giả cũng là thật, chẳng có tí tiết tháo náo.
Con khỉ già cơ bản cũng chẳng phản đối lời Vân Na, ông ta cho rằng, một đứa bé chỉ cần có sự lương thiện từ trong tim, cái khác không đáng nhắc tới.
Thời gian qua thực ra Vân Na luôn ở trong trạng thái đói bụng, cái cằm tròn tròn đã hơi nhọn rồi, cái bụng trước kia tròn xoe, giờ sờ không còn thấy mấy thịt.
Bất kể lấy từ trong nhà bao nhiêu thức ăn, nó luôn là người ăn ít nhất, vì nó thấy ai bên cạnh nó cũng đói hơn nó.
May mà Thôi nương tử phát hiện ra Vân Na thường xuyên đói tới không ngủ được, mỗi tối đều làm cho nó một bát trứng gà hấp đường, mới khiến đứa bé này thoát khỏi cảnh gày gò giống đám trẻ con trong phường.
Huyền Trang sau khi biết chuyện này từ Con khỉ già, đem hành vi của Vân Na tuyên dương ra ngoài, nói Phật tính của người khác phải tu mới hiện ra, chỉ có Phật tính của Vân Na không tu mà có.
Vân Sơ nhìn Vân Na dùng cả hai tay gặm chân gà, không hiểu Phật tính của nó ở đâu ra, chỉ khi nào Vân Sơ làm món chân gà muối, Vân Na mới lộ ra bản tính thực sự, tham ăn chưa nói, còn cắn người ta, cả con báo ý đồ tha cái xương gặm dờ cũng bị nó cắn.
U ám trong lòng người trường thành rất dễ bị ánh sáng trên người Vân Na xua tan, cho nên ở Vân gia, thường cả nhà vây quanh Vân Na, xem nó ăn từng bừng, mặt ai nấy đều hạnh phúc.
Vân Na là niềm vui của cả nhà.
Mùa xuân của Vân gia cứ lặng lẽ mà tới như thế, không phải là vì cây liễu ngoài tường đã mọc lá non, mà là Vân Na phát hiện ra ở chân tường chỗ hướng về ánh mặt trời có một bụi có xanh, nó nhỏ lên đặt lên bàn của ca ca.
"Ca ca, cỏ xanh rồi, phải đi chăn cừu thôi."
Một câu nói ngây thơ của Vân Na khiến nước mắt trào ra khỏi mắt Vân Sơ, lòng y cồn nào một nỗi nhớ, khi sống dưới Thiên Sơn, chỉ cần cỏ xanh, Vân Na sẽ nhổ một nắm đặt vào tay y. Sau đó hai huynh muội sẽ xua đàn cừu tới bên Trách Mãnh Hồ cùng nhau nhìn nhạn lớn quay về.
Ở Trường An chẳng bao giờ có nhạn lớn bay qua, nơi này có rất nhiều thợ săn đáng ghét thích dùng cung cứng bắn nhạt, coi là con mồi ăn mất, hoặc dùng quà tặng lão sư. Cũng có thể lấy thi thể con nhạn đi lấy lòng tức phụ sắp quá môn của mình.
"Nhà ta không có cừu mọc râu." Vân Na vẫn canh cánh câu đó ở Tết Nguyên Tiêu:
"Vậy thì đi mua cừu có râu."
"Mua hai con đi!"
"Vậy thì mua hai con."
Thế là hai huynh muội lập tức cưỡi con ngựa mận chín đi tới chợ lừa ngựa, ở đó có đủ các loại cừu cho Vân Na chọn.
Đám tiểu đệ Yêu Nương hâm mộ nhìn Vân Na ở trong lòng ca ca, ngồi trên lưng con ngựa cao lớn. Vân Na thì uy phong như đại tướng quân, chỉ đường cho Vân Sơ, dù nó chẳng biết phải đi đâu.
Dọc đường hai huynh muội thảo luận xem rốt cuộc cừu thế nào mới là cừu tốt, cừu thế nào mới đáng mua.
Khi đi qua phường Phong An, Vân Sơ đột nhiên nghe thấy tiếng quát quen thuộc:" Ta không cần biết trước kia các ngươi sống thế nào, từ hôm nay trở đi, các ngươi phải nghe lão tử. Lão tử nói các ngươi đi về phía đông, các ngươi chỉ có thể đi về phía đông, bảo các ngươi đánh chó, các ngươi không được đuổi gà."
"Lão tử đường đường thái học sinh chạy tới các phường nát của các ngươi làm lý trưởng, là vận may của các ngươi."
Vân Sơ nhìn theo nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy hai thanh y sĩ tử đang đứng trên đài cao, phía dưới là đám người đông đúc nghe họ phát biểu.
Thế trận bày ra cực kỳ giống Địch Nhân Kiệt làm hôm đó, bên ngoài đám đông còn có một đám thái học sinh cầm gậy bày trận đối diện với những phường dân ăn mặc rách rưới mặt mày khiếp đảm.