Đầu Vân Sơ ong ong, y cho rằng chỉ Địch Nhân Kiệt nhìn trúng vị trí lý trưởng phường thị cực kỳ có tính khiêu chiến, lịa còn có thể ganh đua với y nên nhảy vào, không ngờ còn có người thông minh nhìn ra chức vị này có tính thao tác cao.
Bọn họ đã coi phường thị Trường An thành ruộng thí nghiệm trước khi làm quân, vì làm như thế, chỉ cần có chút thành tích, còn hữu ích hơn nộp 100 hành quyển lên quyền quý mong được tiến cử.
Mình đã mở ra một tiền lệ tệ hại, tin rằng chẳng bao lâu nữa, chức vị lý trưởng Trường An sẽ bị đám thái học sinh, giám sinh chiếm lĩnh hết.
Đó là làn sóng, một làn sóng do Vân Sơ khởi lên.
Đằng sau đó có bàn tay lớn thúc đẩy, người này nếu như không có gì quá bất ngờ thì hẳn là Lý Nghĩa Phù, tên khốn cả đời làm việc xấu, lão quản gia nhà hắn cứ vài ba bữa lại tới phường Tấn Xương một lần, sau đó đi vòng quanh phường hỏi chuyện hết người này tới người khác, chỉ là chưa từng vào Vân gia.
Vân Sơ biết, hắn không có ý gì tốt đẹp, song không ngờ hắn có tính toán lớn hơn.
Có điều Vân Sơ bội phục khứu giác chính trị của hắn, một chuyện nhìn như hoang đường, sau khi nhìn thấy Địch Nhân Kiệt cũng thành công, hắn quyết đoán phổ biến trong quốc tử giám.
Vân Sơ thậm chí tin rằng, dù mình đem lời này nói ra cũng chẳng ai tin Lý Nghĩa Phù ngầm thúc đẩy việc này. Hơn nữa trước khi phát hiện ra thành công lớn, hắn sẽ không nhảy ra gặt hái thành quả.
Còn thất bại thì tất nhiên phường dân gánh hết rồi.
Hắn chẳng sợ người khác cướp công, tin rằng hắn sẽ phái người tới các phường ghi lại số liệu, dựa vào đó đủ chứng tỏ hắn là người thúc đẩy việc này.
Cảm giác mình là một cây hoa màu, hiện đang trưởng thành đã bị người ta nhắm vào, chỉ đợi cây chín rồi sẽ tới thu hoạch.
Cảm giác này vừa quen thuộc lại xa lạ.
Vốn Vân Sơ chuẩn bị đợi ngày 18 tháng 3 sinh nhật Văn Đức hoàng hậu sẽ thu hoạch thành quả của mình. Bây giờ xem ra có kẻ giành trước một bước.
Cảm giác này vô cùng tệ hại, Vân Sơ chấn chỉnh tinh thần, không để bản thân rơi vào trạng thái sa sút, người đi trong sĩ đồ, gặp phải loại chuyện này là khó tránh khỏi.
Rời thành Trường An ra ngoài, chợ lừa ngựa thực ra có mấy cái, khác mức độ lớn nhỏ, hai huynh muội họ vượt qua nửa tòa thành sang phía tây thành Trường An tới cái lớn nhất. Vừa đi vào chợ lừa ngựa, ấn tượng đầu tiên chính là hôi thối mù trời, Vân Sơ và Vân Na bất giác tinh thần phấn chấn, hai huynh muội mắt rực sáng, cái mùi hôi do gia súc mang tới này làm bạn với họ nhiều năm.
Ấn tượng thứ hai là đủ loại tiếng kêu, bọn này cứ tập trung một chỗ là thích kêu loạn xạ, Vân Na cũng thế, nó đứng hẳn lên lưng ngựa phấn khích kêu to đáp trả bọn chúng.
Con ngựa mận chín sau khi vào chợ lừa ngựa, tựa hồ bước chân cũng mang tiết tấu, vó trước giơ cao, sau đó đặt xuống rất có nhịp điệu, hơn nữa đầu ngẩng cao, rất có cảm giác đế vương tuần thị thần dân.
Do đây là chợ lừa ngựa, người nơi này nhanh chóng nhận ra sự bất phàm của nó nhanh hơn bất kỳ ai, lúc này không ai dám cản đường nó.
Ở nơi này, ai có một con ngựa thần tuấn mới là người ghê gớm nhất.
"Đây chắc là giống long mã Đại Uyển rồi, chỉ không biết có mồ hôi máu không?"
"Con ngựa này chắc chắn không kém lục tuấn của thái tông hoàng đế, nhất là khắp người màu đỏ, có thể làm Thập Phạt Xích trong lục tuấn."
"Không, con ngựa này khác Thập Phạt Xích của thái tông hoàng đế, Thập Phạt Xích là bảo mã tới từ Ba Tư, từng cùng thái tông hoàng đế huyết chiến Vương Thế Sung Đậu Kiến Đức, tuy cuối cùng chiến tử sa trường, lại được thái tông hoàng đế nhớ nhung nhất."
"Vị tiểu lang quân này chỉ mặc thanh sam đơn giản, nhưng mọi người nhìn điệu bộ của y, lại nhìn tiểu hồ cơ trong lòng ... Các huynh trưởng, đây mới là công tử đại gia chân chính. Đừng nhìn mấy kẻ ngu xuẩn hận không thể đeo hết gia sản trên người, đây mới là dáng vẻ của công tử nhà có tiền ..."
Tức thì phàm là người có ngựa tốt trong tay đều chen lần về phía huynh muội Vân Sơ, càng có người không tiếc dùng châm đâm ngựa của mình, để chúng hí lên thu hút sự chú ý của Vân Sơ.
Con ngựa mận chín nghe thấy thứ ngựa nát khác hí, thấy cổ họng ngưa ngứa, liền ngẩng cao đầu hí một tràng dài vang dội, tức thì tiếng hí xông lên tận trời, làm đám ngựa ở gần rối rít lùi lại.
Đám thương phiến bán trâu, bàn lừa, bán lạc đà cười to.
Chiến mã không dám so tiếng hí với con ngựa mận chín nữa, nhưng đám lừa thì con nào con nấy lên cơn, ra sức mà hí xem ai kêu to hơn, còn hướng cái mặt ngu xuẩn của chúng về phía con ngựa mận chín thách thức.
Ở phương diện này con ngựa mận chín không so được với lừa, cho nên nó cúi đầu đi xuyên qua đám ngựa, lạc đà, lừa, tới đàn cừu râu dài mà Vân Sơ cùng Vân Na muốn mua.
Nơi này đa phần là bán cừu sữa, con nào con nấy có bầu vú phình to, làm Vân Na nhìn không ngừng chảy nước dãi, còn chép miệng. Khi ở dưới Thiên Sơn, chuyện nó thích làm nhất là bắt chước cừu con nằm dưới bụng cừu mẹ bú sữa.
Cho nên Vân Na nhanh chóng thay đổi chú ý, nó định mua một con cừu sữa về, tốt nhất là đang mang thai, như thế là có cả hai con cừu luôn, một chủ ý hay.
Mua gia súc gần như không có khả năng bị lừa, vì gia súc tốt thì nhìn một cái là biết tốt ngay, giống như con ngựa mận chín, cho dù không hiểu ngựa cũng dễ dàng nhận ra nó là con tốt nhất.
Vân Sơ là cao thủ mua cừu, cừu đuôi lớn của nhà y là cừu tốt nhất trong bộ lạc Hồi Hột.
Cưỡi ngựa đi trong đàn cừu một vòng, Vân Sơ nhìn trúng một con cừu sữa miệng đen, hốc mắt đen, giống con cừu đầu đàn của Vân Sơ ở Thiên Sơn, hơn nữa bụng nó tròn căng, bên trong khả năng không chỉ có một con non.
Lại nhìn mắt nó ươn ướt, khả năng vài ba ngày nữa sẽ sinh con.
Khi thừng tròng vào cổ con cừu mẹ, nó ngoan ngoãn đi theo, không có chút phản kháng nào.
Bán cừu là một lão hán, khi thu tiền giao thừng cho Vân Sơ mà cứ tiếc mãi, dặn đi dặn lại, nói con cừu này sắp sinh con rồi, mong Vân Sơ đối xử với nó thật tốt.
Vân Na thích lắm muốn xuống ngựa tự mình dắt cừu về phường nhưng Vân Sơ không cho, kiếm một cái xe trâu chờ cừu, hai huynh muội trong lòng vui phơi phới, quay về thành Trường An, bàn tính đợi con cừu mẹ sinh con, ngày cừu con đi được sẽ đưa ra ngoài thành chăn cừu.