Chương 1752: Tiểu dân không đáng kể (2)
Chương 1752: Tiểu dân không đáng kể (2)Chương 1752: Tiểu dân không đáng kể (2)
Thụy Xuân biết ứng phó không đúng thì ngay lập tức có sấm sét chín tầng trời giáng xuống:" Bệ hạ quá lo rồi, đồ bệ hạ dùng, tự có quy tắc lễ nghi, ví như một cung đăng đốt lên ở vãn yến Hoa Ngạc Lâu hôm nay, cần sáu trăm ngọn nến hỗ trợ, khi đó ánh đèn sẽ rực rỡ như trăng sáng."
" Chi phí thế nào?"
" Bệ hạ xưa nay tiết kiệm, các công tượng tiết kiệm hết mức, dưới tiền đề đảm bảo uy nghi hoàng gia, mỗi cung đăng như thế chỉ cần 1000 quan..."
Chưa đợi Thụy Xuân nói hết, Lý Trị đã trợn con mắt độc nhất lên:" Cái gì? Một ngọn cung đăng mà một nghìn quan? Vậy thì sáu trăm ngọn nên kia cũng không rẻ phải không?"
" Vâng ạ, nên được làm bằng từ mỡ cá kình Bắc Hải làm ra, chỉ có loại nến này đốt lên mới không sinh khói. Cho thêm long tiên hương còn tỏa ra mùi thơi ngào ngạt, cho dù tổ chức yến hội thâu đêm suốt sáng, tinh thần vẫn phấn chấn, không có cảm giác mỏi mật ạ."
Lý Trị cưỡng ép bản thân trấn định lại, hắn bị ảnh hưởng bởi Thái tông hoàng đế và Văn đức hoàng hậu, cho nên chưa bao giờ là vị hoàng đế xa hoa cùng cực. Bây giờ nghe tới một ngọn đèn trong tửu yến thôi đã hao phí tới mức này, làm sao hắn chịu nổi.
" Gọi tên Nhị Bách Ngũ tới đây cho trẫm!"
Lý Trị nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông cứng có chút gai tay của gấu lớn, từ đôi tay run rẩy kia cho thấy sự phẫn nộ trong lòng hắn.
Hai tay Vân Sơ không ngừng bắt nhịp trên không, chỉ huy quan lại huyện Vạn Niên áo trắng như tuyết mũ đen như mực đàn khúc từ y mới sáng tác.
Đợi khúc từ kết thúc, Vân Sơ diễn thuyết:" Phải tạo ra được cảm xúc tầng tầng lớp lớp, khúc từ này là Trường An ta hiến cho bệ hạ, hàm ý dùng thâm tình giữ chân bệ hạ thường trú ở Trường An." " Lúc này phải đem Trường An hình dung thành một nữ tử xinh đẹp dịu dàng, đang liên tục thổ lộ tình cảm với bệ hạ, khiến bệ hạ lưu luyến không muốn rời đi. Tiếp đó chúng ta phải để bệ hạ cảm thụ được tình nghĩa của bách tính Trường An với bệ hạ, để bệ hạ an toàn thoải mái khi sống giữa người kính phục, trung thành với bệ hạ."
" Còn nữa, ta sẽ hát dẫn dắt, đợi khúc từ tới chỗ ngân vang, người ở hai hàng đầu sẽ hát cùng ta, tiếp đó đợi hai câu, người phía sau hát theo, như thế khiến khí thế đẩy lên tới mức hùng hồn. Các ngươi hát nhất định phải thật to vào, như thế các ca kỹ an bài ở phường Hưng Khánh mới nghe thấy giọng chúng ta, tiếp đó sẽ do các nàng dẫn dắt phường dân trong phường cùng hát."
" Chỉ có làm bách tính toàn thành cùng ca hát, mới có thể khiến bệ hạ động lòng."
" Đây không phải chuyện đơn giản, các ngươi phải nối tiếp thật tốt, nếu không khớp sẽ loạn, khi đó cả thành hò hét sẽ thành tiếng ôn khủng khiếp không phải giữ chân người ở lại mà là xua đuổi người ta đấy."
" Được rồi, chúng ta tập lần nữa."
Có Vân Sơ đích thân chỉ huy, quan lại hai huyện Vạn Niên, Trường An chấp hành cực tốt, bọn họ lần nữa đánh đàn tranh. Không phải nói chứ, khung cảnh toàn màu trắng đen tương phản mãnh liệt thế này, chưa gì khiến khúc từ có sự thu hút lớn.
Ở thời đại Vân Sơ trước kia, nếu muốn dùng hai ngày gom được một trăm quan viên biết đánh đàn tranh thì cơ bản đó là chuyện không thể nào. Cái đám đó uống rượu ăn thịt có lẽ là cao thủ đấy, khá hơn nữa thì có thể cầm micro hát vài bài.
Nói thật tố chất quan viên Đại Đường so với quan viên đời sau cao hơn thực sự là quá nhiều.
Biểu diễn đàn tranh, đàn cổ chỉ mới là kỹ năng cơ bản của những người này thôi đấy, những người biết dùng tiêu, sáo không phải là số ít, đánh trống lớn, gõ chĩnh chọe, mới được coi là có kỹ năng riêng. Trong đó chủ sự hộ phòng huyện Trường An còn tài nghệ chơi tỳ bà oanh động Trường An.
Mọi người đều biết trình độ chơi đàn cổ của huyện tôn là thế nào, còn trình độ đàn tranh. m, chỉ hơn người bật bông một chút mà thôi. Nhưng mà mọi người đều không dám nói như thế, chỉ cần huyện tôn bắt đầu diễn tấu, mọi người đều sẽ nghe như mê như say.
Buổi tối phải biểu diễn rồi, Vân Sơ dẫn dắt mọi người luyện tập vài lượt, sau đó gọi một nhạc sư tới thay mình chỉ huy rồi vê quan giải thở, cái việc này nhìn thì nhàn chứ mệt lắm.
Vừa uống được một chén trà thì huynh đệ Vũ thị đã tới, Vân Sơ ra hiệu bọn họ tự pha trà mà uống, Vũ Thừa Tựa tới đây không phải uống trà, nghe tiếng đàn réo rắt từ trung sảnh truyền tới, nói:" Quân hầu, theo hạ quan quan sát được thì khả năng bệ hạ ở lại Trường An không cao đâu."
Vân Sơ gật đầu:" Ta biết chứ, bệ hạ cẩn thận, không thăm dò vài lần rất khó có chuyện chuyển tới Trường An ở lâu dài."
Vũ Tam Tư hỏi:" Nếu quân hầu đã biết thế sao còn đem toàn bộ trọng tâm công tác của chúng ta đặt lên người bệ hạ."
"Ta chỉ muốn dùng long uy của bệ hạ tháo gỡ vài nút thắt công tác trước kia chúng ta không cách nào cởi bỏ được thôi."
Vũ Thừa Tự thì thầm hỏi:" Chỉ sợ bệ hạ biết bị chúng ta lợi dụng sẽ gây phản tác dụng.
Vân Sơ biết huynh đệ nhà này tới đây làm gì rồi, đàng hoàng nói:" Một lòng vì nước, cần gì phải để ý tới cái khác."
Vũ Tam Tư không tán thành:" Quân hầu, như thế không được, chúng ta phải nghĩ cho hiện tại, cũng nhất định phải biết lo lắng cho tương lai, nếu không có tương lai, chuyện chúng ta làm bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa chứ!”
Vũ Thừa Tự cũng nói rất dứt khoát:" Nếu ở trước mặt người khác, huynh đệ hạ quan sẽ nói lời chí công vô tư, nhưng trước mặt quân hầu, hạ quan sẽ nói, huynh đệ hạ quan làm việc, tuyệt đối không có chuyện làm tổn hại lợi ích bản thân để ân trạch một phương."
Vân Sơ gật gù, đây là lời thật lòng của huynh đệ bọn họ, y không thể vì người ta nói thật mà đấm một trận, làm thế không hợp lẽ thường tình:" Các ngươi muốn tiền hay quyền?"
Vũ Thừa Tự nghiêm mặt:" Tiền đủ là được!"
Vũ Tam Tư phối hợp rất ăn ý:" Quyền đủ giữ mình thôi.
Vân Sơ không nhịn được bật cười:” Huynh đệ các ngươi đúng là không tham."
Vũ Thừa Tự rõ ràng ngày càng thấu hiểu đạo lý làm quan rồi, chắp tay nói:" Cái gì của quốc triều, cái gì của bản thân phải phân cho rõ, hạ quan ra sức vì nước cũng muốn được quốc gia bảo hộ, nếu quốc gia vô tình, hạ quan vô nghĩa với người thiên hạ."
Nói xong hai huynh đệ họ đứng dậy thi lễ rời quan giải Vân Sơ.