Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1757 - Chương 1754: Dân Và Quốc Vốn Chẳng Một Thể (2)

Chương 1754: Dân và quốc vốn chẳng một thể (2) Chương 1754: Dân và quốc vốn chẳng một thể (2)Chương 1754: Dân và quốc vốn chẳng một thể (2)

Lý Trị thấy Vân Sơ bắt đầu trang trọng, hắn cũng nhấc người khỏi bụng gấu lớn, ngồi khoanh chân trên bồ đoạn:" Bách tính sao có thể là kẻ địch của trẫm, bách tính là một thể với trãm."

" Có điều dù là thân thể, nhưng vẫn có khác biệt đầu óc với chân tay, đầu bị thương thì tính mạng nguy cấp, mình mẩy bị thương cũng phúc họa khó lường, còn chân tay bị thương, lúc cần có thể vứt bỏ. Vân Sơ, bách tính tuy rất quan trọng, nhưng quá mức coi trọng bách tính sẽ làm tổn hại quyền uy của triều đình."

" Thái tông hoàng đế có nói, vua là thuyền, bách tính là nước, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền. Cho thấy thái tông hoàng đế định vị bách tính rất chính xác, triều đình và bách tính, một là thuyên, một là nước, vốn là hai thứ hoàn toàn khác nhau."

" Thuyền muốn đi trên mặt nước mênh mông, phải chinh phục được nước, phải khống chế được nước, cho nên quốc sách triều đình không hề sai, trước là thế, sau cũng vậy.

Vân Cẩn ngồi trong góc làm bí thư hoàn toàn không thể hiện sự tồn tại của mình, nãy giờ chỉ chăm chú chấm mực viết như bay.

Câu trả lời của Lý Trị cũng chẳng nằm ngoài dự liệu của Vân Sơ, y buông tiếng thở dài:" Xin bệ hạ ít nhất cho nước cơ hội tiếp nhận ơn mưa móc!"

Lý Trì hừ một tiếng giận dữ:" Trước tiên đưa ra đạo lý lớn, sau đó đề xuất một vấn đề nho nhỏ không hợp quy củ. Vân Sơ, bản lĩnh ra giá trên trời, trả tiền dưới đất cả ngươi khá lắm."

" Hôm nay trẫm cho ngươi đắc ý một phen, cho phép Trường An ngươi phá bỏ hạn chế, được quyền tự do kinh doanh, trừ quân giới ra được bán bất kỳ thứ hàng hóa nào, trong đó có cả những kỹ thuật mà triều đình ngăn cấm bách tính bước chân vào."

" Vân Sơ, đó là điều ngươi muốn ngày hôm nay chứ gì, được thôi, để trẫm xem xem bản lĩnh của ngươi thế nào, xem ngươi có đem được lợi ích tới tiểu dân như ngươi nói không?"

Vân Sơ nghe vậy mừng lắm, thi lễ nói:" Xin bệ hạ soạn chỉ!"

Lý Trị phất tay với Vân Cẩn nãy giờ luôn giữ đúng phận sự của mình:" Đi thương lượng với bí thư giám, không hạ ý chỉ trực tiếp, đợi sau khi trung thư, môn hạ thương lượng xong mới công bố thiên hạ."

" Vâng!" Vân Cẩn thi lễ với Lý Trị rồi rời khỏi noãn phòng:

Đợi trong phòng chỉ còn lại hoàng đế và Thụy Xuân, Vân Sơ nhìn ánh nắng chan hòa bên ngoài, nói:" Bệ hạ, chẳng lẽ không muốn vào trong thành xem xem cuộc sống con dân bên hạ bây giờ thành thế nào?"

Mặc dù bây giờ Thụy Xuân và Vân Sơ ngầm đạt thành một vài sự nhất trí, nhưng ở loại chuyện này liên quan tới an nguy của hoàng đế, hắn không chịu, phẫn nộ trừng mắt với y, lập tức nói với hoàng đế:" Bệ hạ thường phục lẫn lộn vào chốn phố chợ là cực kỳ không ổn, xin bệ hạ cân nhắc."

Lý Trị đúng là thực sự cẩn nhắc rồi, vuốt ve con gấu lớn phía sau:" Mang nó theo được không?”

Thụy Xuân cả kinh, chưa kịp nói gì thì Vân Sơ đã cười nói:" Bệ hạ, sao hạ sao lại không được chứ ạ, hiện giờ ở trong thành Trường An có nhiều người nuôi gấu khoang làm thú cưng. Tính ra thì con gấu của bệ hạ chẳng những đã già, lông cũng chẳng bóng nữa, trong số đám gấu khoang được nuôi ở Trường An không phải là thứ đẹp đẽ gây chú ý gì.'

Chẳng biết có phải là con gấu lớn hiểu được lời Vân Sơ hay không mà khẩn trương ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ đầy sợ hãi, trốn sau lưng Lý Trị cứ như sợ bị Lý Trị vứt bỏ vậy.

Lý Trị vuốt ve đầu gấu lớn trấn an nó, mắng:" Đang yên lành, ngươi dọa nó làm gì?"

Thụy Xuân biết không thể ngăn cản hoàng đế thường phục vi hành rồi, thở dài đi trước để chuẩn bị công tác an toàn.

Vân Sơ hô phía sau Thụy Xuân:" Gọi cả Tiết Nhân Quý theo nhé, hắn da cứng thịt dày, khi cần dùng làm lá chắn cho bệ hạ." Lý Trị mắng:" Ngươi chớ gây sự nữa, Tiết Nhân Quý không phải người lòng dạ rộng rãi đâu."

Vân Sơ cười:" Hắn làm gì được thần chứ, trước kia còn đấu nổi với thần vài chiêu, chứ bây giờ bằng vào bộ dạng già cả đuối sức đó, cho hắn mười cái gan hắn cũng không dám đấu với thần."

Lý Trị có chút thương cảm:" Còn nhớ những năm Vĩnh Huy, ba người các ngươi có thể đánh với nhau long trời lở đất, bất phân thắng bại giữa đường, bách tính hò reo cổ vũ không ngớt. Bây giờ Bùi khanh đã to béo cồng kềnh sắp không cưỡi nổi chiến mã, Tiết khanh từ lúc nhập đông cũng bị thương tích cũ dày vò, thân thể đau đớn, danh tướng Vĩnh Huy chỉ còn mỗi ngươi là có thể mặc giáp lên trận.

Lời hoàng đế vừa mới dứt thì nghe thấy giọng Tiết Nhân Quý truyền tới.

" Khởi bẩm bệ hạ, tới nay thần vẫn có thể giương cung cứng, cưỡi ngựa dữ, chém cường địch, một bữa cơm ăn mười cân thịt, một đấu gạo..."

Vân Sơ khit mũi:" Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đại tiện ba lần."

Tiết Nhân Quý mặt đỏ như gan lợn, rống lên:" Vân Sơ ngươi là hạng tiểu nhân tỉ tiện giống Quách Khai."

Vân Sơ bình thản nói: " Được được được, hôm nay chúng ta bồi tiếp bệ hạ tới phố chợ chơi, ta không nói lời gièm pha, ngươi ở trước mặt bệ hạ mà ăn được mười cân thịt, một đấu gạo, mỗi gia thỉnh tội với ngươi, thế được chưa?"

" Ngươi ở Trường An thế lớn, sao biết ngươi không hại ta?"

" Thời gian địa điểm cho ngươi chọn."

Tiết Nhân Quý tuy bị Vân Sơ khiêu khích tới lỗ mũi bốc khói, nhưng lý trí vẫn chưa mất, thi lễ với hoàng đế:" Bệ hạ là người định đoạt."

Lý Trị suy nghĩ một lúc nói:" Trẫm đã lâu lắm rồi chưa gặp Huyền Trang đại sư rồi, nếu đã tới Trường An cũng nên ghé thăm đại sư một chút mới phải."

Vân Sơ cười:" Huyền Trang đại sư ở chùa Đại Từ Ân đã quét tháp đợi bệ hạ, thần nghe nói Khuya cơ đại sư cũng chuẩn bị trà nước rồi." Tiết Nhân Quý nói ngay:" Không cần dùng thiện ở phường Tấn Xương."

Vân Sơ nói với hoàng đế:" Tôn đạo trưởng chuyên môn chuẩn bị cơm nước cho bệ hạ ở nhà ăn thái y viện."

Nói rồi quay sang Tiết Nhân Quý:" Cơm nước của Tôn đạo trưởng, ngươi dám ăn không?”

Tiết Nhân Quý hừ một tiếng thay đời đáp.

Lý Trị cười ha hả:" Thế tốt lắm, đợi trẫm thay y phục..."

Lý Trị đi một cái, con gấu lớn lập tức đi theo ngay, đi tới cửa còn nhìn Vân Sơ thật kỹ, tựa hồ muốn nhớ lấy cái gương mặt làm nó ghét bỏ, xem ra là trong lòng đã nổi ý báo thù rồi.

- Giải thích về "Quách Khai". Đây là một điển cố. Quân Triệu bị quân Tần vây, Triệu vương muốn dùng Liêm Pha lúc này ở Ngụy, Liêm Pha nóng lòng về nước nên ra sức ăn một đấu gạo, mười cân thịt trong một bữa cơm, rồi ông mặc áo giáp lên ngựa chạy mấy vòng để tỏ rằng mình còn khoẻ mạnh.

Có điều sứ giả nước Triệu vì đã ăn đút lót của Quách Khai vốn thù Liêm Pha, nên trở về báo với Triệu vương: " Liêm tướng quân tuy già, ăn còn khoẻ, nhưng khi cùng thần ngồi trong khoảnh khắc thì ba lần đi đại tiện."

Triệu Vương cho rằng Liêm Pha già rồi nên không dùng.

Hết giải thích.
Bình Luận (0)
Comment