Chương 1755: Thường phục vỉ hành (1)
Chương 1755: Thường phục vỉ hành (1)Chương 1755: Thường phục vỉ hành (1)
Đợi Lý Trị đi rồi, chỉ còn lại hai người, Vân Sơ và Tiết Nhân Quý từ ngày đầu gặp mặt đã chẳng ưa gì nhau, cho nên chẳng buồn nhìn nhau, đầu mỗi người quay về một phía cho đỡ ngứa mắt.
Tiết Nhân Quý nhìn biển hoa bên ngoài hỏi:" Con ta thế nào?"
Vân Sơ hời hợt đáp:" Xuống quê dùng danh nghĩa quả nghị giáo úy huấn luyện phủ binh."
" Huấn luyện phủ binh à? Lão phu đã hi vọng nó có thể chuyển chức làm quan văn."
" Không thể nào."
Tiết Nhân Quý rốt cuộc cũng phải quay sang nhìn Vân Sơ, hiển nhiên chẳng vui vẻ gì:" Vì sao? Chẳng lẽ con ta ngu dốt không dùng được?"
Vân Sơ lắc đầu:" Vì hắn không thích, cực kỳ không thích, vốn ta đưa hắn tới lại phòng, là phòng có quyền lực lớn nhất, kết quả không tốt, hắn không chịu được ngày ngày ngồi sau bàn đối phó với đống tài liệu nhiều như biển. Hắn hứng thú với công việc của tạo đãi, nhưng sao ta có thể để hắn làm một nha dịch, cho nên phái hắn đi dạy phủ binh phải dùng hỏa khí một cách chính xác thế nào."
" Hiện giờ hắn làm việc rất vui vẻ, năm ngày trước về nha môn nói với ta, hắn thích phát triển trong quân ngũ."
Tiết Nhân Quý thở dài:" Lão phu tất nhiên biết hắn thích quân ngũ, thế nhưng quân đội Đại Đường bây giờ thăng tiến quá khó, quân nhân không có ngoại địch, muốn phong hầu trên lưng ngựa là chuyện không thể nào."
Vân Sơ hừ một tiếng:" Làm lính chỉ vì phong hầu trên lưng ngựa, vinh diệu tổ tông sao?"
" Biên cương có cần quân nhân thủ vệ không? Ngoại địch có cần tiêu diệt không? Kẻ bất thần có cần trấn áp không? Gặp phải thiên tai có cần cứu viện không? Bách tính gặp nạn có cần giúp đỡ không?" " Lão Tiết, hay là cả ngươi làm quân nhân cũng chỉ khi đó làm quân nhân dễ thăng tiến, chứ ngươi chẳng hề bận tâm ý nghĩa của quân nhân?"
Tiết Nhân Quý lạnh lùng nói:" Vừa rồi ta nhìn thấy trưởng tử của ngươi cùng đám quan văn tranh cãi ở bí thư giám, bộ dạng chỉ điểm giang sơn, đại quyền trong tay. Ngươi nói hay thế, sao không để con mình đi làm quân nhân, nhét bên cạnh bệ hạ làm gì, bắt con người khác đi thủ vệ biên cương, trấn áp bất thần, cứu viện thiên tai gì đó."
Năm xưa Tiết Nhân Quý còn trẻ, một lòng báo quốc, coi Vân Sơ là thứ tiểu nhân không từ thủ đoạn ngoi lên, giờ Tiết Nhân Quý chỉ lo con đời sau thì Vân Sơ lại nói chuyện đạo nghĩa, khiến hắn thấy giả dối.
Tư tưởng hai người cứ lệch nhau như vậy nên không thể nào hòa hợp.
Vân Sơ khit mũi:" Ta cũng muốn Vân Cẩn làm quân nhân, nhưng đưa bé này ở tây nam giết chóc quá nặng nề, văn võ bá quan không mấy người đồng ý nó vào trong quân, đứng nói ngươi không biết gì."
" Nói chẳng muốn tới bí thư giám mà là bí thư giám mong nó tới, để bớt vài người chết, đợi bệ hạ rời Trường An, bí thư như nó lại rảnh rỗi ở nhà chẳng có việc gì làm, đâu ra chỉ điểm giang sơn, quyền cao chức trọng như ngươi nói."
Tiết Nhân Quý nghẹn lời không phản bác được, chuyện hoàn khố doanh từng một thời oanh động trong triều, hắn đúng là không có tư cách gì chỉ trích Vân Sơ. Ngược lại chính hắn bao bọc con mình quá kỹ, không cho vào trong quân chịu khổ, không muốn xuống địa phương xa rời trung tâm quyền lực, hắn có chút hối hận.
Hai người lời qua tiếng lại thì Lý Trị đã thay xong bộ y bào tím, trên mũi còn đeo một bộ kính mắt được mài từ thủy tinh, chưa tới mức không màu, người ngoài nhìn vào chỉ thấy màu lam nhạt, không thấy mắt hắn, thứ này vừa đeo lên đã thấy cao quý vô ngần.
Vân Sơ thấy vậy cũng lấy từ trong ống tay áo ra một cái kính đen đeo lên, Thụy Xuân cũng lấy là cái kính màu trà, chỉ có Tiết Nhân Quý không có, cảm giác mình bị gạt bỏ ở bên ngoài.
Lý Trị thấy hắn quẫn bách, ra lệnh một tiếng liền có hoạn quan mang tới cho Tiết Nhân Quý một bộ kính đen.
Cái thứ này hiện giờ mới chỉ lưu hành trong một vòng tròn rất nhỏ, Tiết Nhân Quý tuy chức cao quyền trọng, nhưng lại chẳng liên quan gì tới vòng tròn này, tất nhiên không biết trên đời có thứ như thế. Sau khi đeo kính lên, ánh mặt trời chói mắt trở nên thoải mái hơn.
Lý Trị đi ra ruộng hoa mai, đưa tay lướt qua số hoa mai giả, cảm thụ sự mềm mại của tơ lụa lướt qua lòng bàn tay, lắc đầu:" Đồ giả rốt cuộc vẫn là đồ giả, không có hương thơm.”
Thụy Xuân ở bên cạnh nói ngay:" Bệ hạ có thể phun hương thơm lên đó."
" Hao phí quá lớn."
Lý Trị không cho làm như vậy, phất ống tay rời khỏi Hưng Khánh Cung.
Đã lâu lắm rồi không đi vào trong dân gian thế này, Lý Trị rất phấn chấn, cứ nghĩ rằng dáng vẻ bọn họ sẽ vô cùng bắt mắt, đi tới đâu được chú ý tới đó. Ai ngờ rời khỏi cổng phường mới phát hiện những người đeo kính, dẫn gấu khoang lớn nhỏ đi qua đi lại trên đường phố không ít.
Đoàn người họ đi trên Chu Tước đại nhai nhanh chóng hòa vào đám đông, chẳng hề bắt mắt.
Tâm thái đế vương là thế, tuy nói mặc thường phục vi hành không ai nhận ra là chuyện tốt, nhưng Lý Trị không thích ai nổi bật hơn mình, hay giống mình, chỉ mấy người có vẻ là người đọc sách tay nhàn nhã cầm sách, tay dắt gấu khoang, sầm mặt:" Thế này là sao?"
Vân Sơ vội giải thích:" Vốn không mấy ai làm thế này, cùng lắm là có đám trẻ con thôi, nhưng từ khi bệ hạ tới Trường An, sau một đêm liền xuất hiện rất nhiều người bộ dạng như thế.
Lý Trì nhướng mắt:" Nghe có vẻ như trẫm không đúng rồi."
Vân Sơ đáp:" Bệ hạ là chủ nhân của Trường An, cho nên nhất cử nhất động của bệ hạ đều ảnh hưởng rất lớn tới người dân Trường An." Lý Trị hừ một tiếng, xác định phương hướng rồi quen đường thuộc lối thẳng tới phường Tấn Xương, hôm nay hắn rất muốn gặp Huyền Trang đại sư càng sống càng khỏe...
Mấy ngày trước Trường An hết cuồng phong lại bão tuyết, vậy mà nắng ấm vừa chiếu rọi, thời tiết ấm lên rất nhanh. Trong thành khắp nơi đều có già trẻ lớn bé ra ngoài hưởng thụ ánh nắng, Lý Trị đứng giữa ngã tư đường, muốn hưởng thụ không khí phồn hoa này, không ngờ bị một người bất lương thổi còi đuổi đi.
Giữa ngã tư đông đúc người xe qua lại, ngươi đứng ngăn cản giao thông, bị đuổi là đúng, Lý Trị lại bất mãn:" Bình thường ngươi xử lý loại không có mắt này thế nào?"
Tên người bất lương kia chê họ đi quá chậm, còn ở phía sau lải nhải những lời khó nghe, Vân Sơ trả lời:" Thông thường là sẽ thưởng, có điều hôm nay hắn đắc tội với bệ hạ, cho nên thần cho hắn đi đào nhà xí."
Lý Trị chưa hài lòng:" Không chặt đầu à?”"
Vân Sơ cười:" Không được phép dừng lại giữa ngã tư, đó là quy củ của Trường An, người sai làm chúng ta, nên không chặt đầu hắn được ạ."
" Thế thì cho cả nhà hắn đi đào nhà xí đi, không được thiếu một ai."
Người bất lương đó không sai, nhưng gặp phải hoàng đế thì hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi, điều duy nhất Vân Sơ có thể làm là bảo Trương Gáp kiếm ít nhà xí sạch chút, chứ vì chuyện này mà kháng chỉ thì không đáng.
Hoàng đế về Trường An, Trường An lần nữa thành mảnh đất dưới chân thiên tử, ngay cả người đi đường cảm giác tự tin hơn vài phần.
Thấy hoàng đế mỗi lần đi qua trâu đồng đều dùng kiếm gõ xem bên trong có đặc thật không, Vân Sơ ngầm triệu Trương Giáp tới truyền lệnh, hôm nay gõ trâu đồng không bị phạt.
Không an bài thế không được, để người bất lương khác nhìn thấy, y sợ là chẳng bao lâu người bất lương cả thành Trường An đi đào hế xí hết, Lý Trị có cái tay rất hỗn, già rồi không chịu sửa.