Chương 1756: Thường phục vỉ hành (2)
Chương 1756: Thường phục vỉ hành (2)Chương 1756: Thường phục vỉ hành (2)
Tiết tấu sinh hoạt ở thành Trường An mấy năm qua ngày một nhanh, nhanh tới mức mọi người quên cả sự thực, mùa xuân tới rồi.
Năm ngày trước một đợi không khí lạnh làm người ta cứ ngỡ mùa đông lạnh còn lâu lắm mới đi, vậy mà giờ hoa nghênh xuân hướng đón nắng đã nở vàng rực.
Lý Trị phát hiện ra, thế là hắn thành người hái đi bó hoa nghênh xuân đầu tiên vào năm nay ở Trường An.
Con gấu lớn lăn người vào bụi hoa mà Lý Trị mới hái, đè nát luôn số hoa còn lại, nó còn chưa thỏa mãn, thô bạo hết bẻ cảnh lại nhổ rễ, Lý Trị không cản thị chớ, thái độ rõ ràng là cổ vũ ... Thế là mùa xuân ở Trường An phải lùi lại thêm vài ngày rồi.
Khi nghỉ chân ở trà lâu, Lý Trị đeo kính đột nhiên phát hiện ở trong phường thị đối diện có mấy chục phụ nhân người mặc áo lam, đầu buộc khăn vải đi ra, bọn họ vội vội vàng vàng băng qua đường, rồi lại chui vào phường thị kế tiếp.
Nếu chỉ có vài chục phụ nhân ăn mặc như thế thì cũng đành, thế nhưng tiếp đó có phụ nhân ăn mặc tương tự như thủy triều từ đối diện tràn tra, làm Lý Trị không thể không tò mò.
" Đó đều là nữ công nhân của xưởng dệt số một, số hai Trường An, đây là giờ nghỉ của bọn họ, trong xưởng thường phát cho họ ít bánh, họ không nỡ ăn, mang tới cho con cái học ở phường bên này." Vân Sơ giải thích:
Cảnh tượng này hiển nhiên làm Lý Trị hết sức vui vẻ, hắn ra hẳn ban công để nhìn, đoàn phụ nhân kia vẫn chưa dứt, trông như một đội quân ạ:" Trẻ con đi học có nhiều không?”
Vân Sơ cười:" Có bao nhiêu nữ công nhân đi làm, trẻ con đi học sẽ hơn gấp bội."
" Rốt cuộc là thứ bánh gì mà làm họ không nỡ ăn để giành cho con mình thế?"
" Một quả trứng gà với một cái bánh hấp, hoặc một cái bánh nướng. Tiền bọn họ kiếm được không đủ cho cả mẹ con đều có đồ ăn vào giờ nghỉ, đành lựa chọn bỏ một, thế nên toàn bộ bọn họ đều lựa chọn để lại cho con cái, bản thân không ăn." Đế vương đa nghi, Lý Trị không tin chuyện này, hỏi lại lần nữa:" Toàn bộ đều lựa chọn như vậy sao?”
Vân Sơ khẳng định chắc chắn:" Thế nào cũng có phụ nhân không muốn cho con mình ăn, nhưng mà khi tuyệt đại đa số đã làm thế, số ít đành theo thôi ạ."
Lý Trị xoa đầu gấu lớn:" Nếu đã biết như thế, vì sao không cho bọn họ nhiều bánh hơn?"
Đây là câu hỏi rất thiểu năng, không khác gì câu hỏi kinh điển, không có cơm ăn, sao không ăn thịt? Vân Sơ đành đáp:" Công xưởng chỉ có thể quan tâm tới bản thân nữ công nhân của mình thôi ạ."
Lý Trị gật gù:" Đúng thế, không thể cho đủ, thiếu thốn mới là thuật ngự dân."
Vân Sơ thầm thở dài trong lòng, tới đây không muốn bình luận gì thêm nữa, sự méo mó trong cách nhìn nhận sự việc của hoàng đế không phải do ngày một ngày hai hình thành.
Mấy người bọn họ rời trà lâu, đi vào phường có trường học, cả cái phường này chỉ có một chuyện làm ăn, đó là trường học.
Nơi này có trường tư thục, có học đường quan phủ mở, có thư viện do đại nho lập ra, còn có vô số tộc học do các gia tộc lớn tổ chức. Ngoại trừ các loại học đường, còn có các trường bồi dưỡng, trong đó quy mô lớn nhất là trường dệt.
Lý Trị vừa bước chân vào đây thì Ung vương Hiền đã đợi sẵn rồi, ở nơi này thì Ung vương Hiền là người địa vị cao nhất, chuyện này lần trước Lý Hiền tới Cửu Thành Cung thỉnh tội đã khóc lóc kể hết ra rồi.
Nói ra cũng may cho Lý Hiền, hứng thú của hoàng đế mãi mãi chỉ là phút chốc, sau liên tục nhiều ngày chơi trác du với Vân Sơ, hắn phát tiết hết tâm tư u ám rồi rồi, thêm vào không có Vân Sơ dẫn dắt, chơi không thú vị, nên trước khi Lý Hiền tới thì Lý Trị không chơi nữa rồi.
Chứ gặp đúng lúc Lý Trị hưng phấn nhất rủ hắn bàn tính làm sao hùng cứ Trường An, đánh bại hoàng hậu, thái tử, quyền thần Vân Sơ thì Lý Hiền bị bệnh tim ngay.
Nhìn trên đường phố dựng lên đủ các loại tấm biển trường học, nho sinh sĩ tử đi lại tấp nập, không khí cũng tựa hồ thoảng mùi mực, Lý Trị gật gù:" Đại thiện!"
Vân Sơ nói thêm:" Phủ Ung vương bốn năm qua đem hết thu nhập đầu tư vào đây, chỉ có điều không chịu trả tiền nợ Sở giao dịch ạ."
Lý Trị đỡ nhi tử lên:" Tốt lắm!"
Lý Hiền thẩm thở phào, giờ mới dám nói:" Phụ hoàng có điều chưa biết, hài nhi đem sáu thành phủ Ung vương sửa thành tàng thư lâu, chỗ cần dùng tiền quá nhiều, giáo hóa thiên hạ là chuyện trọng yếu hàng đầu, chuyện thương cổ có thể tạm hoãn."
Lý Trí mắt đảo qua một đám văn sĩ đông nghịt chen chúc phía sau Lý Hiền, nói:" Cần trả thì vẫn phải trả."
Lý Hiền ngoan ngoãn đáp:" Hài nhi tuân lệnh."
Vân Sơ ở bên không buông tha:" Khi nào trả, Ung vương nên có kỳ hạn chứ, cứ trì hoãn như thế, e tổn hại thanh danh của vương gia ngài."
Lý Hiền cười lộ ra cái răng ngà voi sáng chói mắt:" Quân hầu cứ thoải mái tuyên truyền chuyện vô lại của bản vương với người đời, xem xem bách tính tán dương bản vương quịt nợ nhiều hơn, hay là chế giễu nhân phẩm bản vương nhiều hơn."
Lý Trị cười phá lên trêu Vân Sơ:" Ngươi kém quá đấy, chiêu này không được đâu!"
Vân Sơ thở dài:" Hoàng gia muốn quịt nợ thì thần phải biết làm sao?"
Lý Trị ung dung nói:" Hoàng gia không bao giờ quịt nợ, chỉ có điều chuyện phân ra nặng nhẹ nhanh chậm, tài sản thiên hạ chỉ có chừng ấy, dùng xây học cung, lập thư viện nhiều thì tiền dùng chỗ khác ít hơn."
" Đợi Ung vương Hiền hoàn tất học cung, có tiền dư ắt trả sở giao dịch."
Vân Sơ chắp tay:" Bệ hạ nói đúng ạ, có điều thần nhắc bệ hạ một chút, tiền bạc sở giao dịch kiếm được mấy năm qua luôn phải giúp Ung vương điện hạ bù lỗ, nên phần để lại cho bệ hạ chi dùng phải ít đi."
Lý Trị dừng bước, nói với Lý Hiền đang mặt mày hớn hở:" Tiền dùng cho quốc gia phải ưu tiên trước."
Lý Hiền hậm hực nhìn Vân Sơ một cái, phất ống tay áo đi tới bên mé phải hoàng đế dẫn đường.
Cảnh tượng này Tiết Nhân Quý thấy hết, từ thái độ hoàng đế với Ung vương Hiền, hắn phát hiện thâm ý, kỳ thực nó thể thiện thái độ hoàng đế với Trường An, yêu thích nhưng có hạn.
Trong lòng hoàng đế, địa vị Lạc Dương cao hơn Trường An, không vì Vân Sơ bày ra mấy thủ đoạn ở nơi này mà dao động.
Hoàng đế sẽ không ở Trường An lâu dài.
Tiết Nhân Quý đặt cược lớn ở Lạc Dương, nên tâm tư muốn xa lánh Trường An của hoàng đế, rất hợp ý hắn.