Chương 1757: Ai có thể muốn gì làm nấy?
Chương 1757: Ai có thể muốn gì làm nấy?Chương 1757: Ai có thể muốn gì làm nấy?
Lý Trị được Ung vương Hiền dẫn đường, đi qua mấy học đường, hắn chỉ xem kiểu cưỡi ngựa xem hoa thôi, nhưng đi tới đâu cũng nghe thấy tiếng đọc sách vang vang, trong đó đa phần là giọng trẻ con làm tâm tình hắn rất vui vẻ. Sau đó tới tàng thư lâu của phủ Ung vương, Lý Trị mới thực sự xem xét rất kỹ.
Gọi là tàng thư lâu, kỳ thực đây là một địa điểm với công năng tổng hợp bao gồm dạy học, nghiên cứu, triển lãm, diễn giảng, soạn sách, in sách cùng với phụ trách cung cấp sách cho học tử Đại Đường mượn sách, đọc sách.
Lý Trị nhìn thấy rất nhiều người ăn mặc bình thường, rõ ràng là bách tính cũng đang chọn sách, trong đó có mấy đứa bé chưa tới mười tuổi ngồi ở bàn, đọc sách chăm chú nghiêm túc, cảm khái nói với Lý Hiền:" Bách tính vào cung khuyết hoàng gia như vào nhà mình, Lý Hiền ngươi thực sự làm được lễ hiền đãi sĩ rồi."
Lý Hiền khiêm tốn khom người:" Thật là hoàng tộc, tất nhiên phải chia sẻ ưu lo với phụ hoàng."
" Tốt lắm!"
Lý Trị rất vui, có điều niềm vui đó chẳng kéo dài được bao lâu, vì hắn nhìn thấy đám huynh đệ Kỷ vương Thận, Tào vương Minh, tức thì tháo kính mắt ra, con mắt độc nhất phát ra hàn quang khiếp người:" Vì sao các ngươi ở đây?"
Giọng hoàng đế không có chút tình cảm nào, Kỳ vương Thận vội đi tới thi lễ:" Thần đệ tới tàng thư lâu xem sách.”
Lý Trị lạnh lùng nói:" Đúng là phải đọc ít sách thánh hiền, biết một chút thế nào là thể diện hoàng gia. Đường đường là hoàng tộc, suốt ngày không làm ra được một chuyện đàng hoàng, chỉ biết điêu khắc mấy thứ cho phụ nhân dùng, ngươi làm hoàng tộc hổ thẹn."
Bị hoàng đế thẳng thừng chỉ trích trước mặt bao người, Kỷ vương Thận toàn thân run rẩy, liên tục thỉnh tội, cuối cùng run run lấy trong lòng ra một tấm ngọc bội, hai tay dâng lên Lý Trị:" Lâu rồi không gặp hoàng huynh, lòng thần đệ rất nhung nhớ, vừa may tìm được một khối bạch ngọc quý giá, điêu khắc đôi uyên ương, mong hoàng huynh thu nạp."
Lý Trị đích thân nhận lấy ngọc bội, lật qua lật lại xem, trên mặt không có chút biểu cảm nào đưa cho Thụy Xuân, sau đó mới nói:" Đứng lên đi!"
Đợi bốn vị vương gia ngoan như chim cút theo sau Lý Trị, Lý Trị mới phát hiện ra Vân Sơ nãy giờ ngẩng đầu nhìn trời, hắn có vẻ rất mẫn cảm với hành vi của Vân Sơ:" Có phải ngươi thấy trâm bạc đãi hoàng tộc không?"
Vân Sơ xua tay:" Thần nào dám ạ!"
" Thách ngươi cũng không dám!" Lý Trị có vẻ mất hứng với tàng thư lâu rồi, lệnh Thụy Xuân:" Bãi giá chùa Đại Từ Ân."
Hoàng đế không mời, trừ Ung vương Hiền mặt dày mày dạn đi theo thì những người khác đều ở lại, nhìn đội ngũ của hoàng đế không biết từ bao giờ đã lớn tới kinh người, rầm rộ đi về phường Tấn Xương.
Phường Tấn Xương là phường thị đầu tiên phất lên ở Trường An, là nơi có rất nhiều cái đầu tiên ở Trường An cũng như khắp Đại Đường, Vân thị cũng ở nơi này bao năm không chuyển đi. Những tưởng phường Tấn Xương sẽ ngày một trở nên xa hoa, nhưng không, nhiều năm rồi phường Tấn Xương không có nhiều thay đổi, chỉ tăng thêm vẻ cổ kính mà thôi, đồng thời có xu hướng từ thịnh vượng dần thành bình đạm lắng đọng.
Năm xưa cây liễu rủ khẳng khiu thấp lè tè, nay trở nên cao lớn, cành cây vươn ra như chiếc ô, tơ liễu dày đặc buông xuống dòng nước, bị kênh nước đưa đi, khe khẽ lay động.
Lý Trị dừng xe lại đi xuống, nhìn kênh nước trong suốt thấy đáy, nhớ lại câu thơ Vân Sơ làm từ lâu:" Tấn Xương chớ bảo ao vơi, đến đây xem cá gấp mười Đào Hoa Giang. Phường Tấn Xương rốt cuộc nuôi ra con cá gấm là ngươi rồi."
Vân Sơ cười nói:" Một con cá thì có tác dụng gì ạ, phường Tấn Xương nay là đất ngọa hổ tàng long, bệ hạ có muốn đi xem không?"
" Trãẫm nghe nói sản nghiệp cũ của nhà ngươi bị láng giềng cướp mất rồi, loại hổ lang như thế, không xem cũng được." Lý Trị lại ngứa tay rồi, cành liễu nảy ra nhiều chồi non nhất bị hắn đang tâm bẻ ngoéo một phát không còn nữa:
Vân Sơ biết Lý Trị đang giả vờ tạo cơ hội cho mình kể khổ, bình tĩnh đáp:" Thần không thích tranh lợi với dân thôi ạ.”
Con mắt độc nhất của Lý Trị quét qua, bất ngờ nói:" Cho nên ngươi ở Trường An gia tăng sản lượng thép."
Tới rồi đây, Vân Sơ đã quá quen kiểu trò chuyện đổi đề tài bất thình lình:" Công tượng muốn hoàn thành tốt công việc của mình thì trước tiên phải mài công cụ sắc bén, nông cụ làm bằng thép có thể giúp công việc của nông phu trở nên nhẹ nhàng hơn."
Lý Trị gật gù:" Đây đúng là chuyện nhân vật lớn nên làm, có điều nhân vật lớn trước đó làm thế bị trẫm giết rồi."
Thụy Xuân vừa nghe câu này lập tức ngầm ra lệnh thị vệ ngăn cách người xung quanh, ai vô cớ tới gần giết không tha.
Bầu không khí thoáng cái trở nên nghiêm trọng.
Vân Sơ ngạc nhiên:" Chẳng lẽ cái chết của Trường Tôn công không phải do tên nịnh thần Hứa Kính Tông vu cáo?"
Lý Trị nhìn chằm chằm Vân Sơ:" Hứa Kính Tông và ngươi cùng là thái tử thái phó, nay xương cốt còn chưa lạnh, ngươi đã mắng người ta là nịnh thần."
" Khi ông ta còn sống, thần chưa phải chưa từng nói thẳng mặt ông ta là nịnh thần."
" Vì sao không dâng tấu đàn hặc?"
Vân Sơ thản nhiên đáp:" Hứa Kính Tông khi đó thế lớn, thần giận mà không dám nói."
Khi đó Hứa Kính Tông còn là chó săn cho Lý Trị, hắn tất nhiên thấy chướng tai, cười nhạt:" Trưởng Tôn Vô Ky ỷ công quá cao, chuyện không nên xen vào cứ xen vào, lời không nên nói cứ nói, ngươi tốt nhất đừng đi theo con đường của ông ta."
Vân Sơ chẳng tán đồng điều này:" Thần chỉ bán nông cụ bằng sắt, không bán đao thương kiếm kích, với lại đao kiếm đã không còn là thứ quan trọng nhất trong quân nữa, sau này ngày càng vô dụng. Thần thiết nghĩ, triều đình đã coi bách tính là con dân thì không nên phòng như phòng kẻ thù ..."
" Đủ rồi!" Lý Trị mặt mày âm trầm cắt ngang lời Vân Sơ, hắn có thể đoán được tiếp theo Vân Sơ lấy lời Mạnh Tử ra, vua xem bề tôi như tay chân, thì bề tôi xem vua như gan ruột, vua xem bề tôi như chó ngựa, thì bề tôi xem vua như người dưng, vua xem bề tôi như cỏ rác, thì bê tôi xem vua như giặc như thù:
Triều đình đối xử bách tính như kẻ thù, có trời mới biết tên này dám nói ra lời đại nghịch gì, lời nói ra e không còn đường quay đầu nữa.
Lý Trị chọn phường Tấn Xương làm nơi nói đề tài này là có thâm ý, chính là muốn Vân Sơ ở địa bàn của mình sẽ bình tâm bàn bạc việc này, không ngờ vừa mở đầu, y không ngại đụng chạm tới vấn đề gay gắt nhất, tỏ rõ ở vấn đề này y không nhượng bộ.
Hắn cũng không thể nhượng bộ, vì thế tốt nhất gạt đi không nói nữa.
Dù thế nào thì Lý Trị mất cả tâm tình tham quan phường Tấn Xương rồi, chuyển hướng tới chùa Đại Từ Ân.
Vân Sơ tụt hẳn về phía sau mấy bước, không bồi tiếp hoàng đế nữa. Ánh mắt của Tiết Nhân Quý, Lý Hiền đều dừng lên người y, vừa rồi tuy chỉ một thoáng, nhưng họ đều là người thông minh, biết Vân Sơ và hoàng đế vừa có va chạm.
Cả hai rất muốn biết là chuyện gì, Vân Sơ tất nhiên chẳng nói ra, nhưng có thể thấy rõ, nếu cần thiết, y thực sự dám đối chọi với hoàng đế, chứ không phải một mực lấy lòng. Trong lòng hai người nhanh chóng để lại hai bóng đen, điểm này bọn họ thua kém y xa lắm.
Đồng thời cảm thấy rõ ràng thua kém của mình với Vân Sơ, ai đối diện với hoàng đế không dè dặt từng chút, tên này rõ ràng đang lúc thánh sủng tối cao lại làm phật ý bệ hạ.