Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1761 - Chương 1758: Bí Quyết Trường Thọ

Chương 1758: Bí quyết trường thọ Chương 1758: Bí quyết trường thọChương 1758: Bí quyết trường thọ

Huyền Trang đại sư đứng ở noãn các nghênh tiếp hoàng đế tới, vị hòa thượng già mặc tăng y thuần một màu trắng, ánh nắng chiếu lên, toàn thân như tỏa sáng.

Lý Trị cười như vừa rồi chưa từng có chuyện gì:" Năm xưa Huyền Trang đại sử từng cho trâẫm một chiếc lá đỏ dính mực, nay trẫm muốn hỏi thâm ý trong đó."

Huyền Trang đại sư cười nhẹ:" Bệ hạ, nhất niệm sinh trăm hoa đua nở, nhất niệm dừng vạn vật hóa không, bần tăng đã không còn là bần tăng khi đó nữa, bệ hạ cần gì câu nệ với bệ hạ khi xưa.”

Lý Trị nói:" Năm đó chiếc lá phong của đại sư được đưa tới trên triều đường, trẫm nảy sinh trăm suy nghĩ, vì một chiếc lá đỏ mà gán cho vô số lý do, vô số đạo lý. Hoàng hậu lại nói, chiếc lá đỏ này chỉ là ý nghĩ trần tục nhất thời của đại sư, cuối cùng để chiếc lá bay vào trong cúc vàng, qua một đêm gió lớn, không tìm thấy nữa."

" Vốn nên như thế, vốn nên như thế."

" Đại sư thực sự không có gì chỉ bảo trẫm sao?"

Huyền Trang đại sư chắp tay:" Bần tăng cầu chúc bệ hạ có được yên bình vô thượng.

Lý Trị trầm tư:" Yên bình là tốt nhất."

Trong noãn các chỉ có hoàng đế và Huyền Trang đại sư, ngay cả Vân Sơ cũng đứng gác ngoài cửa, cho nên rốt cuộc hai người họ nói gì, không ai biết.

Chỉ biết rằng Lý Trị từ noãn các đi ra, bước chân trở nên nặng nề.

Vân Sơ có thể đoán ra được hoàng đế muốn hỏi Huyền Trang đại sư chuyện gì, cũng đoán ra được Huyền Trang đại sư trả lời ra sao.

Huyền Trang đại sư càng sống càng trẻ, ý nghĩ trường thọ sao có thể không lần nữa bùng lên trong lòng Lý Trị chứ? Nhưng hắn hỏi nhầm người, Huyền Trang đại sư một lòng muốn rời bỏ cái vỏ thối này mà đi, trường sinh tâm tưởng đó chẳng phải là điều Lý Trị muốn, hắn muốn thân thể này trường thọ kìa. Nếu Huyền Trang đại sư không đưa ra được đáp án, Lý Trị ắt tìm tới Tôn thần tiên.

Cho dù là người quyền lực nhất trên đời, khống chế được tuyệt đại đa số sự việc, duy tuổi thọ không nghe theo lệnh hắn.

Vân Sơ thấy sự tồn tại của phép tắc tự nhiên này rất tốt, nếu Lý Trị có tuổi thọ vô hạn, đó chẳng phải là chuyện hay ho gì với nhân loại.

Bản chất của Lý Trị là tham lam, nên chẳng có gì nghi ngờ địa cầu sẽ thành viên minh châu trong lòng bàn tay hắn, sau đó hắn biến thành con quái vật.

Tất nhiên mấy ý nghĩa này là ngớ ngẩn, nhưng không nghĩ ngớ ngẩn chút chẳng lẽ cùng Lý Trị đi suy nghĩ chuyện trường sinh.

Đến trưa, Tôn thần tiên chuẩn bị cơm trưa cho hoàng đế ở Thái y viện.

Có lão thần tiên ở thái y viện thì làm gì có gì ngon được, món trứ danh còn là canh gà để tẩm bộ cho sản phụ.

Nói ra thì món ăn có lượng tiêu thụ tốt nhất ở thành Trường An chính là món canh gà này.

Canh gà chia làm ba loại, canh gà đương quy, canh gà hoàng kỳ, canh gà hoài sơn cẩu kỷ, canh cũng như thuốc, lão thần tiên dựa vào nhu cầu thân thể của sản phụ mà kê đơn.

Cho nên món ăn này cơ bản đã thành thuốc rồi.

Theo thói quen nhận thức thô bỉ của người Trường An " đồ của lão thần tiên là đồ tốt", nên món ăn này thành thứ ắt phải uống của người Trường An khi sinh bệnh, chứ không chỉ hạn chế ở sản phụ.

Dù sao thì theo nguyên tắc chỉ cần mắc bệnh thì thân thể sẽ suy nhược cần tẩm bổ là tất nhiên, thế nên người ta bất cần biết, ốm rồi là phải húp bát canh gà, chưa húp chưa thấy người khỏe lại.

Sau đó dần dần canh gà liên quan quan tới chữ hiếu, vì thế khi cha mẹ mắc bệnh, có được bát canh gà để uống không liên quan tới chuyện con cái có hiếu không?

Người Trường An bướng bỉnh cố chấp, cho dù món canh gà này tự mình ra hiệu thuốc mua ít đương quy, hoàng kỳ, cẩu kỷ và hoài sơn thêm một con gà về đun là được. Nhưng họ nhất quyết cho rằng, phải mua của thái y viện, nếu không sẽ không có tác dụng.

Lão Hà là phó viện trưởng chủ trì công tác của thái y viện, tất nhiên vui vẻ thấy chuyện này, còn chuyên môn lập ra một khu lớn ở nhà bếp thái y viện, chuyên môn nấu canh gà. Nay canh gà là đường kiếm tiền tốt nhất của thái y viện.

Hôm nay hoàng đế muốn tới thái y viện ăn cơm, Lão Hà từ sáng sớm đã thay quan phục mới tinh, dẫn một đám thái y nhấp nha nhấp nhổm đợi hoàng đế tới.

Lão thần tiên đến muộn phát hiện ra một đám y sinh bỏ mặc bệnh nhân tới khám bệnh, cứ đứng ở cửa ngóng trông hoàng đế tới, thế là nổi nóng mắng một trận, để lại mỗi Lão Hà đứng đợi, số còn lại đuổi đi khám bệnh cho bách tính.

Nguyên nhân để Lão Hà ở lại vì Lão Hà nói công tác chủ yếu của ông ta hôm nay là hi vọng thông qua hoàng đế bệ hạ, đem dược thiện của thái y viện truyền bá rộng khắp.

Lão thần tiên cũng không phải là ông già cổ hủ, thực bổ dược thiện rất có tác dụng điều dưỡng cơ thể, đáng được truyền bá rộng rãi. Sau khi biết được suy nghĩ của Lão Hà, lão thần tiên đích thân chuẩn bị cơm trưa cho Lý Trị.

Nói chuyện với Vân Sơ vài câu, Lý Trị mất hứng với phường Tấn Xương, nói chuyện với Huyền Trang đại sư, Lý Trị tựa hồ không còn hứng thú với bất kỳ thứ gì ở Trường An nữa. Lý Trị ngồi trên xe ngựa mặt u ám, tuy mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhưng chẳng cảnh trí nào lọt được vào mắt hoàng đế.

Thụy Xuân thầm than trong lòng, cha con nhà đó thật biết làm người ta mất hứng.

Khi Lý Trị gặp được lão thần tiên thì ông cũng mặc một bộ đồ trắng, đang xử lý một số dược liệu, chẳng dừng tay, nhìn hoàng đế từ trên xuống dưới:" Bệ hạ suy tư quá nặng, cứ tiếp tục thế này thì thân thể không chịu nổi đâu."

Lý Trị buông tiếng thở dài:" Quá nhiều việc phải lo nghĩa, trẫm ở vị trí này, chẳng bao giờ hết việc."

Tôn Tư Mạc đem thuốc đã xử lý đổ vào nồi canh nho nhỏ, vừa dùng đũa quấy vừa nói:" Lát nữa bệ hạ ăn thứ này nhiều chút, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi, hai canh giờ sau tỉnh lại, tinh thần sẽ tốt hơn nhiều."

Lý Trị ghé tới gần ngửi ngửi, hỏi:" Mùi thuốc rất thơm, đây là thuốc hay là món ăn?"

Tôn Tư Mạc cười nói:" Thứ này là dược thiện, thuốc mượn sức món ăn, món ăn trợ uy cho thuốc, hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau, bổ sung cho nhau, vừa có thể điều dưỡng thân thể lại có thể trị bệnh phòng bệnh, giúp thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ."

Người Đại Đường tới trước mặt Huyền Trang đại sư khó mà không thành tín đồ Phật môn, còn bất kỳ ai tới chỗ lão thần tiên đầu tự đồng thành vãn bối.

Lý Trị nói chuyện với lão thần tiên vài câu thôi mà mây đen hình thành ở chùa Đại Từ Ân tựa hồ đang tin đi.

Lão thần tiên chế biến dược thiện xong liền cùng Lý Trị ngồi ra bàn nói chuyện, chỉ giữ lại Lão Hà canh nồi dược thiện, mấy người Vân Sơ thì đứng ở cửa nhà ăn trông chừng.

" Bệ hạ đừng nghĩ gì cả, đừng hỏi gì cả, càng lo lắng cho tuổi thọ thì tuổi thọ càng ngắn. Lão đạo có thể khẳng định với bệ hạ, tuổi thọ mỗi người có bảy phần do trời định đoạt từ trước, ba phần do điều dưỡng mà ra."

" Không nên cho rằng ăn sơn hào hải vị là có thể trường thọ, lão đạo cho rằng cơm canh đạm bạc mới là bí quyết trường thọ.

Lão thần tiên vừa nói vừa vỗ ngực:" Một người trường thọ hay không liên quan tới thức ăn có sung túc không, nơi ở có an toàn không, khi bị bệnh có được cứu chữa kịp thời không?"

" Bệ hạ còn trẻ lắm, đợi lão đạo chết rồi, đem lớp vỏ này hiến cho thái y viện giải phẫu, cho y giả đời sau tìm nguyên nhân trường thọ trong thân thể, tới khi đó bệ hạ tính chuyện trường thọ cũng không muộn."
Bình Luận (0)
Comment