Q7 - Chương 288: Bách chiến công thành. (1)
Q7 - Chương 288: Bách chiến công thành. (1)Q7 - Chương 288: Bách chiến công thành. (1)
Lý Trị rõ ràng là vẫn rất muốn truy hỏi lão thần tiên bí quyết trường thọ, nhưng ông cụ đã nói, đợi mình chết hãng đem xác nghiên cứu rồi, chặn hết đường, hắn không tiện hỏi gì nữa.
Chắc mấy chốc mà dược thiện cái nồi nhỏ đã đun chín, mỳ được lão thần tiên chuẩn bị trước, múc canh trong nồi vào bát mỳ, đẩy cho Lý Trị. Lý Trị vui vẻ tiếp nhận, học theo lão thần tiên, gắp tỏi băm trong đĩa, quấy đều lên rồi ăn.
Vân Sơ cũng bê một bát mỳ lớn ngồi bên ngoài, ăn sùm sụp ngon lành, ở bên cạnh Tiết Nhân Quý cũng bê bát mỳ tương tự, vừa ăn vừa trợn mắt nhìn y, cứ như muốn ganh đua cái gì. Vân Sơ mất hứng quay sang chỗ khác, ngươi không phải mỹ nữ, nhìn lão tử làm cái gì chứ?
Kỳ thực cũng không phải hôm nay Lý Trị gặp Huyền Trang đại sư càng ngày càng trẻ, hắn mới sống lại ý nghĩa trường sinh.
Đó chỉ là cái cớ cho hắn mà thôi, trình tự gặp Huyền Trang đại sư trước, lão thần tiên sau là tính toán của hắn, có cái cớ ở chỗ Huyền Trang đại sư, hắn có thể thoải mái thảo luận chuyện trường sinh với lão thần tiên rồi.
Gần đây thái tử Hoằng nhiều lần gửi thư cho Vân Sơ nói, phụ hoàng hắn có chút lo nghĩ vẩn vơ về tuổi thọ.
Người khác mà có triệu chứng này, khả năng đánh một trận là ổn, chưa được thì đánh ba trận nữa là trừ luôn cả mầm bệnh, khỏi nghĩ lung tung.
Nhưng làm thế với Lý Trị không được, hắn mà lo nghĩ vẩn vơ thì sẽ lấy mạng người khác, vì loại bệnh này gây ra triệu chứng tiếp theo - Ám ảnh bị hại.
Loại bệnh này thể hiện rất rõ ràng trên người các vị hoàng đế các triều, trong đó triệu chứng rõ ràng nhất là ở Hán Vũ đế Lưu Triệt.
Khi hoàng đế cảm thấy trên đời không còn ai có thể tin tưởng thì uy hiếp, đe dọa, giết chóc sẽ thành thủ đoạn thường nhật của hắn. Với sự anh minh của Lưu Triệt, chẳng lẽ hắn thực sự không biết thái tử của mình bị oan sao? Hắn biết, nhưng hắn cũng hoài nghi, hắn muốn thông qua thủ đoạn uy hiếp xem xem nhỉ tử mình có hại mình không? Kết quả chơi quá đà, thái tử tự sát, Lưu Triệt theo con đi tới tận lò hỏa táng, cuối cùng chỉ để lại tiếc nuối vô hạn.
Thái tử Hoằng hiển nhiên đang lo lắng liệu phụ hoàng hắn có làm thế hay không?
Khi Vân Sơ vừa nghĩ vẩn vơ vừa ăn, tới bát thứ ba thì Tiết Nhân Quý đã ăn tới bát thứ năm rồi, nhìn mặt hắn đỏ bừng bừng, Vân Sơ hết nói. Năm mươi mấy tuổi rồi còn nóng tính như thế, định lấy mạng ra chứng minh mình chưa già à?
Ở Quan Trung có một loại bát được gọi là lão oản, loại bát này to như cái đấu, chuyên môn dùng để ăn mỳ, dù người ăn khỏe thì một bát như thế cũng đủ no tới tám phần.
Đó là người thường, Vân Sơ là mãnh tướng, mãnh tướng dựa vào lượng cơm chống đỡ, ăn ba bát mỳ, y cũng no lắm rồi, thấy Tiết Nhân Quý vẫn còn cố nhét mỳ vào mồm, trợn mắt mà nuốt, chắc là ăn ngon lắm đây, Vân Sơ bảo đầu bếp làm cho Tiết đại tướng quân bát nữa.
Tiết Nhân Quý vốn ăn hết nổi rồi, định xua tay không ăn nữa, nhưng thấy Vân Sơ sau khi gọi thêm mỳ cho hắn còn gọi cả cho bản thân mà gọi liền hai bát, thế là hắn cũng rống lớn, thêm bát nữa.
Vân Sơ chu đáo lắm, bảo trù tử trước tiên quan tâm tới Tiết đại tướng quân ngày ăn đấu gạo, mười cân thịt đi, còn mình ở sau thong thả mà ăn cũng được.
Khi Tiết Nhân Quý cố nuốt tới bát thứ sáu thì cơm nước của Vân Sơ được đưa lên, nhưng Vân Sơ không ăn mà đem đi đưa hai bát mỳ vừa gọi cho Lão Hà bận rộn nãy giờ không kịp ăn uống, làm Tiết Nhân Quý nhìn y muốn trào máu mắt.
Chắc là nhờ bát dược thiện kia, tâm tình Lý Trị rõ ràng là tốt hơn nhiều, ngồi đối diện với lão thần tiên, trò chuyện vui vẻ.
Chẳng biết họ nói cái gì mà lão thần tiên đứng dậy, dẫn Lý Trị tới viện tử bên trái thái y viện.
Viện tử bên trái không dùng làm nơi chưa bệnh mà thường là nơi làm việc, học tập, nghiên cứu của các y giả, nơi sâu nhất là nhà xác. Thế nên Vân Sơ thấy khả năng là Lý Trị muốn đi xem thi thể.
Vân Sơ không biết vì sao Lý Trị lại muốn đi xem giải phẫu thi thể, có điều đây là thời điểm thích hợp để đưa Tiết Nhân Quý đã ăn tới no nứt bụng đi xem cùng.
Trong phòng tiêu bản của thái y viện, có rất nhiều tiêu bản người ngâm trong cồn, thậm chí thông qua những tiêu bản này có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình con người từ phôi thai tới khi trưởng thành.
Y viện khi chữa bệnh cừu người là nơi đầy nhân tính, khi tiến vào trạng thái nghiên cứu, ngươi chỉ có thể nói nó vĩ đại, chứ không thể đề cập tới nhân tính gì nữa.
Thấy Lý Trị được lão thần dẫn tiên đi sâu vào bắc uyển, Vân Sơ hiểu ra, có lẽ lão thần tiên chuẩn bị giảng giải cho Lý Trị hiểu về khởi nguồn sinh mệnh.
Trước khi đi vào, Vân Sơ bỏ vào miệng một miếng cam thảo ...
Cảnh tượng bên trong đó với hoàng đế mà nói là kinh thế hãi tục, cho dù là hắn tâm tính vô cùng cường đại khi ra ngoài, mặt cũng trắng bệch, mồ hôi lấm tấm.
Tiết Nhân Quý tự xưng là nhân vật trải qua núi xương biển máu, trên đời không còn cảnh tượng kinh khủng gì chưa thấy, khi hắn nhìn thấy đứa bé với cái đầu to ngâm trong bình thủy tinh rốt cuộc không nhịn được cướp đường mà chạy, đem toàn bộ thứ vừa ăn nôn tới không còn chút gì vào bồn hoa.
Vân Sơ cởi khăn tay buộc mũi, thong thả nhai miếng cam thảo, nói với Tiết Nhân Quý nôn ra mật xanh mật vàng, nôn tới nước mắt nước mũi đàm đìa, nhởn nhơ nói:" Một đấu cơm, mười đấu thịt, tuy không đại tiện ba lần, nhưng cũng lãng phí hết ý tốt của thái y viện rồi."
Tiết Nhân Quý vừa chỉ tay vào mặt Vân Sơ định nói gì thì bị cơn buồn nôn dâng lên chặn lại, tiếp tục cắm mặt vào bồn hoa nôn tiếp.
Thụy Xuân mặt trắng bệch, chân đi không vững, đầu óc còn quay cuồng.
Lý Trị chẳng để ý tới bọn họ, nói với Tôn Tư Mạc:" Trẫm không ngờ nghiên cứu của thái y viện đã tới mức này.
Tôn Tư Mạc buồn bã nói:" Mặc dù đã phát hiện ra khởi nguồn và cách chữa trị rất nhiều căn bệnh, hiểu biết của Đạo môn về cơ thể con người cũng từ sự hư ảo mơ hồ trước kia, tiến triển tới mức chỉ tiết tỉ mỉ, nhưng tổng thể mà nói, nhận thức còn sơ khai, tiến bộ vẫn chậm chạp."
Lý Trị nôn nông hỏi:" Với năng lực của đạo trưởng cũng không thể đẩy nhanh tiến triển sao?"
Tôn Tư Mạc lắc đầu thở dài:" Hết thảy mọi thứ đều mới mẻ, cho dù là lão đạo cũng phải học từ đầu, sự huyền diệu của cơ thể con người không phải lấy nhận thức quá khứ của chúng ta có thể giải thích được."
Lý Trị thở dài theo:" Sức người có hạn..."