Q7 - Chương 289: Bách chiến công thành. (2)
Q7 - Chương 289: Bách chiến công thành. (2)Q7 - Chương 289: Bách chiến công thành. (2)
Trên đời này an ủi được sư tử chỉ có hổ mà thôi.
Huyền Trang đại sư và Tôn thần tiên trong hệ sinh thái Đại Đường chính là hai con mãnh hổ.
Chỉ có điều hai vị này khác nhau, Huyền Trang đại sư chỉ hận mình không thể viên tịch ngay lập tức, Tôn đạo trưởng tuy muốn sống thật lâu, nhưng ông biết đó là điều chẳng thể nào, ông rồi sẽ chết.
Hai con hổ đều sẽ chết, vậy con sư tử Lý Trị chết cũng không có gì là lạ.
Từ Thái y viện đi ra, vẻ mặt Lý Trị đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Ăn dược thiện của lão thần tiên, xe ngựa vừa mới bắt đầu chuyển bánh, Lý Trị đã ngủ gà ngủ gật, Thụy Xuân lo hoàng đế ngủ không ngon, ra lệnh dừng xe ngựa lại, không ngờ Lý Trị tỉnh lại ngay lập tức, hạ lệnh cho xe ngựa tiếp tục lên đường.
Không chỉ như thế, rõ ràng là hắn ngủ rồi, nhưng nếu Vân Sơ ngừng giới thiệu Trường An, hắn cũng sẽ tỉnh ngay, vì thế Vân Sơ phải tiếp tục giới thiệu về Trường An, còn Lý Trị nhìn Trường An trong mơ.
Nhìn Lý Trị cho hai tay vào ống tay áo dựa vào lưng gấu lớn ngủ say sưa, Vân Sơ không còn cách nào khác, chỉ ao Khúc Giang cách đó không xa, nói :"... Nơi này về sau sẽ thành vườn hoa của Trường An, thần chuẩn bị mở rộng quy mô nuôi cá ở ao Khúc Giang, ở bãi cạn phía tây trồng các loại hoa sen, trên mặt nước nuôi các loại ngan vịt, mặc dù chẳng thể tạo thành quy mô lớn, nhưng có vẫn hơn không."
" Thay đổi trên đời này không thể muốn là có ngay được, luôn cần một quá trình chậm chạp, hôm nay tốt hơn ngày mai một chút, ngày mai lại tốt hơn hôm nay một chút. Cứ thế trải qua tháng năm tích lũy, từ chuyện nhỏ mà hoàn thành được chuyện lớn."
" Từ thái tông tới nay, Đại Đường ta liên lấy nông làm gốc, thần cho rằng như vậy là đúng, chỉ có điều lấy nông làm gốc của thần hiểu được không giống với lấy nông làm gốc của bệ hạ." " Nông trong miệng thần không đơn thuần chỉ là lấy tất cả việc trông trọt những cây lương thực gọi là nông, nông mà thần lý giải là, dưới tình huống đảm bảo lương thực, cố gắng phát cây trồng kinh tế, ví dụ như đào, lê, bông cùng với chăn nuôi gia súc."
" Giá lương thực không tốt, chẳng bao giờ tương xứng với sức lao động mà nông phu bỏ ra. Người bán bánh nướng, một năm có thể kiếm được chừng 6 quan tiền ở Trường An, khoản tiền đó đủ để mua lương thực cho một nhà sáu người, còn dư ra một ít. Mà một nông dân dưới tình huống có ruộng phân khẩu, không cách nào bằng vào sức một mình mình đảm bảo một nhà sáu người có lương thực sung túc được."
" Đấy là chưa nói tới những chuyện kinh doanh khác còn kiếm nhiều tiên hơn bán bánh."
" Tất cả mọi người đều biết rằng hiện nay giá lương thực không xứng với công sức nông phu, nhưng không một ai muốn lên tiếng vì nông phu. Quan phủ luôn tìm cách áp chế giá lương thực, dù sao đó là một hạng mục trong khảo sát thăng quan, ai cũng cho rằng giá lương thực thấp thể hiện nước giàu dân mạnh."
" Thần nhìn người trong thành càng lúc càng giàu, nông phu càng lúc càng nghèo mà sợ."
" Sự chênh lệch giàu nghèo này dễ gây ra thù hận."
" Từ xưa tới nay người nghèo có thù hận trời sinh với người giàu, nếu cứ để mặc cho loại thù hận này tùy ý lan tràn, người trong thành sống vui vẻ thoải mái, người ngoài thành sống gian nan khổ cực, thù hận một khi sinh ra, đời này truyền cho đời sau, tích lũy nhiều rồi sẽ bùng phát."
" Giá lương thực trong thời gian ngắn không thể nới lỏng được, vậy có nên cổ vũ nông phu trông những cây kinh tế bán lấy tiền không, giá cả những thứ này không nên hạn chế... Càng không nên chỉ cho phép quan phủ bán như trước kia..."
Vân Sơ chẳng biết rốt cuộc hoàng đế có ngủ hay không, vốn là tấu đấu nghiêm túc, dần dần biến thanh kiểu tán gẫu.
Xe ngựa của hoàng đế cực kỳ rộng rãi, hoàng đế thêm vào một cung nga, một con gấu lớn cùng với Thụy Xuân đứng trong góc, cùng với Vân Sơ ngồi ở cửa nói chuyện, vẫn không thấy chật chội.
Vân Sơ vừa mới ngừng nói chuyện một cái thì mí mắt hoàng đế khẽ rung rung, thế là y đành phải nói tiếp:" Bịt được miệng dân khó hơn ngăn dòng nước, mặc dù câu này vốn nói tới dân ý, nhưng phát triển ra thành phòng dân khó hơn phòng lũ, thì đó không chỉ là lời bách tính nói trên miệng nữa."
" Thần cho rằng các triều đại sở dĩ thay đổi không dứt, nguyên nhân chủ yếu nắm ở chỗ, triều đình chưa bao giờ coi bách tính là người của mình, mà chỉ coi họ như trâu ngựa. Bệ hạ thường tự coi mình như chủ nhân trâu ngựa, quan viên coi mình như quan chăn gia súc, võ tướng càng thích tự xưng mình là ưng khuyển."
" Nếu như không phải là người cùng một nhà, khi triều đình có nạn, bách tính sao phải tử chiến vì triều đình?"
" Bách tính luôn luôn chiếm đại đa số, bệ hạ ngự cực hơn hai mươi năm, nhân khẩu Đại Đường đã tăng lên gần gấp đôi rồi, ở một số nơi nhân khẩu đông đúc như Trường An, gần như không còn đất cắm dùi. Nhân khẩu đông lên, quan viên cũng nhiều hơn, mâu thuẫn ngày càng nhiều."
" Ngay ở Trường An này, dù thần không tiếc công sức xoa dịu mâu thuẫn ngày một gay gắt đó, đôi khi cũng cảm thấy lực bất tòng tâm."
" Nếu bây giờ bệ hạ vẫn kiên trì coi bách tính như trâu ngựa, quan viên một mực đàn áp bóc lột, võ tướng chỉ biết giết chóc không biết bảo vệ dân, chi phí cai trị thiên hạ của bệ hạ sẽ gia tăng cực lớn, tạo cơ hội cho những kẻ lòng dạ bất chính ..."
Vân Sơ cứ như vậy lải nhải không ngừng, Lý Trị dựa đầu vào lòng cung nga, hơi thở dài đều đặn, hắn ngủ rất say rồi, người nói vẫn cứ nói, người ngủ vẫn cứ ngủ, người không hiểu nghe mãi cũng không hiểu.
Xe ngựa tiến vào Hưng Khánh Cung, đến khi Vân Sơ chuẩn bị xuống ngựa, Lý Trị mời lờ đờ tỉnh dậy nói:" Vừa rồi trẫm ngủ rất tốt, lòng cũng bình tĩnh lại, trước kia nắm mơ, chỉ nhớ miệng của ngươi mở ra đóng vào, không nghe thấy giọng của ngươi. Hôm nay trãm đã nghe thấy giọng của ngươi rồi, làm trẫm rất thoải mái ..." " Chỉ là rất nhiều kiến nghị của ngươi chỉ là lời một phía mà thôi."
" Trẫm phó thác Trường An cho ngươi, ngươi có thể phát ra tiếng nói của mình, người khác chỉ có thể nghe mà thôi, chẳng qua chỉ là chu vi trăm dặm, ngươi có làm Trường An nát bét cũng chỉ là góc nhỏ trong thiên hạ."
" Nhớ, lời của ngươi, chỉ có thể nói ở Trường An, đừng để trẫm nghe thấy giọng điệu đó ở nơi khác."
Vân Sơ nghe vậy dùng đại lễ tham bái, miệt mài nỗ lực, cuối cùng cũng thành công.