Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1764 - Q7 - Chương 290: Trăng Chiếu Trường An. (1)

Q7 - Chương 290: Trăng chiếu Trường An. (1) Q7 - Chương 290: Trăng chiếu Trường An. (1)Q7 - Chương 290: Trăng chiếu Trường An. (1)

Hoàng đế tới Trường An một chuyến, khiến cho Trường An thu hoạch cực kỳ phong phú, công thương nghiệp được cởi bỏ hạn chế, nông nghiệp cũng thoát khỏi quản thúc của triều đình với nông phu.

Thành công này đã vượt quá cả mong đợi của Vân Sơ, có được điều này không thể không nhắc tới sự tín nhiệm của hoàng đế với Vân Sơ, chuyện này có thể xưng là ân điển.

Dưới tình huống không giết chết Lý Trị, không lật nhào triều đình Đại Đường, đây đã là chính sách tốt nhất mà một viên quan địa phương như Vân Sơ có được.

Vân Sơ biết, mình không thể thay đổi được tất cả mọi người, có thể cởi bỏ được một số sợi dây thừng trói buộc lên người trăm vạn bách tính ở mảnh đất nhỏ xíu Trường An này, y cũng đủ kiêu ngạo rồi.

Có lẽ đây là bước tiến nhỏ của Trường An, nhưng là bước tiến lớn của lịch sử.

Từ nay trở đi Trường An đã thực sự được chắp cho đôi cánh để bay cao trên trời.

Thụy Xuân tiến Vân Sơ rời đi không khỏi thán phục:" Giờ thì hẳn là quân hầu hài lòng rồi."

Vân Sơ mỉm cười:" Bệ hạ đãi ta như bậc quốc sĩ, ta ắt lấy tư thái của quốc sĩ báo đáp lại."

Thụy Xuân thi lễ cáo biệt:" Mong quân hầu nói được làm được, hiện thời với bệ hạ mà nói là một kiếp nạn, cũng có thể nói là cuộc đời mới, quân hầu chớ làm bệ hạ thất vọng."

Vân Sơ đang định gật đầu thì từ xa Tiết Nhân Quý hùng hổ đi tới, y vừa mới chắp tay thi lễ thì bụng bị trúng ngay một cú đấm cực mạnh của hắn, người gập lại, lảo đảo lùi ra sau mấy bước, làm động tác phủi bụi trên người nói với Tiết Nhân Quý nổi điên râu tóc dựng đứng:" Nhanh thì có nhanh, nhưng mà chẳng có chút sức lực nào."

Trán Tiết Nhân Quý gân xanh chẳng chịt, giơ nắm đấm lên:" Ngươi còn dám gài bẫy mỗ, mỗ sẽ quyết tử chiến với ngươi, nói, vì sao ngươi làm thế?" " Có những chuyện nếu ngươi không hiểu ra, cả đời ngươi sẽ chịu thiệt." Vân Sơ chẳng hề có ý định giải thích:" Còn nữa, ngươi không đánh lại ta, nhường ngươi một đấm này đấy."

Tiết Nhân Quý gắn giọng:" Đừng đắc ý đó là vì mỗ gia tử chiến với ngươi, nếu không ngươi chết chắc."

" Hình như ngươi hiểu lầm rồi thì phải, chẳng qua trước giờ ta chưa có ý định giết ngươi thôi, nếu ta muốn, cho dù ngươi kéo tất cả bộ khúc của ngươi tới, thì ngay cả cơ hội tử chiến với ta ngươi cũng không có đâu." Vân Sơ ngạo mạn nói:" Ngươi chết trước đó rồi!"

Tiết Nhân Quý khinh bỉ:" Bằng vào miệng của ngươi à? Đao trong tay ta không nghĩ thế đâu."

Vân Sơ liếc nhìn đao bên hông hắn:" Cỏ rác mà thôi!"

Nếu ở nơi khác lúc khác, Thụy Xuân chẳng bận tâm hai người này tử chiến với nhau, nhưng hôm nay hoàng đế trải qua không ít chuyện, chẳng dễ dàng gì ngủ được một giấc ngon, tâm tình có vẻ không tệ, không muốn phá hỏng, ra sức khuyên can.

Thụy Xuân lấy hoàng đế ra làm cớ, Tiết Nhân Quý không dám ồn ào nữa, xoay người đi ngay, đánh Vân Sơ một đấm, coi như báo thù hôm nay bị y chơi đùa như thằng ngốc, về sau sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.

Tiết Nhân Quý thấy mình có chuyện quan trọng hơn để làm, Vân Sơ chỉ tính là một nửa võ tướng, nhi tử, đệ tử của y không đi theo con đường võ huân cũng có thể sống tốt. Còn Tiết thị hắn thì khác, xem ra rời khỏi quân đội sẽ không còn khả năng vinh diệu tổ tiên nữa.

Trước kia muốn nhi tử thành quan văn là sai lâm của hắn, nhưng nói ra cũng không tính là thiệt thỏi, con hắn đi theo Vân Sơ, ít ra luyện được sự khôn khéo, không cứng nhắc như hắn.

Con đường quan văn không thông rồi, không đấu lại thứ khốn kiếp như Vân Sơ, đám đệ tử, nhi tử của y xem chừng là loại tinh thông đạo này. Vậy thì tiếp tục phát triển trong quân đi, quân đội e rằng sẽ có biến cách lớn, nếu có thể giành được tiên cơ trong biến cách này, sau này sẽ bớt đi nhiều nỗ lực.

Có một điều hắn không thể không thừa nhận, thời đại võ tướng dựa vào mạch đao trong tay đã qua rồi.

Nhìn Tiết Nhân Quý hoảng hốt bỏ đi, Vân Sơ xoa xoa bụng nhăn nhó, tên khốn kiếp vẫn cứ khỏe như thế, suýt đấm lòi ruột lão tử rồi.

Trời tối dần, phía bên Hưng Khánh Cung lại sáng ngời ngời, từng xe rượu, từng xe hoa quả, từng xe dụng cụ tinh xảo, rồi từng đoàn ca kỹ ăn mặc đẹp đẽ, một đám vũ giả đã trang điểm hoàn tất, một đám nhạc sư ôm đủ các loại nhạc cụ, đi vào qua cổng bên của Hưng Khánh Cung.

Trường An đã lâu lắm rồi chưa có hoạt động nào thế này, không ít bách tính thậm chí còn bê hẳn bát cơm ra ngoài đường, vừa ăn vừa chỉ trỏ bàn tán đội ngũ đi qua, vui vẻ không kém gì xem biểu diễn.

Cùng lúc ấy ở cổng chính của Hưng Khánh Cung có vô số xe ngựa xa hoa đắt tiền, ngồi ngay ngắn trong những chiếc xe đó, đều là những quý nhân quan trọng nhất thành Trường An, không ai không áo tím đai ngọc, hoặc tóc mây vấn cao, khánh bội leng keng.

Nơi này không có bóng dáng bách tính tụ tập, dù vô tình có một hai bách tính đi ngang qua cũng cúi mặt rảo bước.

Tất cả đang đợi lễ quan đứng nghiêm nghị trước Hưng Khánh Cung hô lên, sau đó có thể báo danh vào cung uyển hoàng gia.

Vân Sơ đưa mắt nhìn vê ngọn núi phía đông, trăng sáng chưa lên, còn chưa tới giờ bắt đầu thịnh yến.

Lỗ Tú, Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh vội vàng tới nơi, Vân Sơ nhìn ra sau lưng họ, không thấy bóng dáng huynh đệ Vũ thị đâu.

Lư Chiếu Lân xưa nay luôn nhạy bén, lập tức nói:" Huynh đệ Vũ thị tối nay là khách."

" Con người sao có thể suốt đời theo lợi tránh hại cho được." Vân Sơ khẽ lắc đầu, huynh đệ này e cả đời khó gánh trọng trách: Lỗ Tú nói nhỏ:" Quá khôn khéo cũng không phải là chuyện tốt, bệ hạ cần thần tử phải quang minh chính đại."

Vân Sơ không bình luận gì hết, vỗ vỗ vai hắn, hoàng đế cần thần tử không nói, y đúng là cần một chủ bạ quang minh chính đại, giúp y trông coi người dưới.

Lúc này một lễ quan tới bên Vân Sơ thi lễ:" Quân hầu, bệ hạ đã tắm rửa xong xuôi, ao rượu đã được rót đầy, đồ dùng đã bày biện xong, chỗ ngồi được an bài hỏa đáng. Nhạc sư, ca kỹ, vũ giả, linh nhân đều vào vị trí. Ba khắc nữa trăng cũng rời núi, nên để khách khứ vào cung rồi ạ."

Vân Sơ hỏi:" Sáu trăm chỗ ngồi, còn bao vị trí trống?"

Lễ quan thi lễ:" Không một chỗ trống ạ."

Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Đem vị trí của huynh đệ Vũ thị an bài ở chỗ xa nhất."

Lư Chiếu Lân rõ ràng là cười trên đau khổ của người khác, phụ họa với huyện tôn:" Nếu như họ đã không muốn dính dáng vào chuyện ở Trường An, vậy thì ngồi xe một chút là đúng."

Vân Sơ hừ một tiếng:" Chẳng liên quan gì tới điều ngươi nói, trong 600 vị khách này, chỉ có huynh đệ bọn hắn không trả tiền thôi."
Bình Luận (0)
Comment