Q7 - Chương 291: Trăng chiếu Trường An. (2)
Q7 - Chương 291: Trăng chiếu Trường An. (2)Q7 - Chương 291: Trăng chiếu Trường An. (2)
Từ xưa tới nay cảnh sắc đẹp nhất của Trường An chính là Trường An dưới trăng.
Trăng thượng huyền lạnh lẽo cô tịch, sao chỉ chít lấm chấm thành sông, trẻ nhỏ nhìn về phía ngân hà đằng xa nghe mẫu thân kể câu chuyện cổ xưa trên trời, kể mãi không hết, nghe mãi không chán.
Khi Trường An trăng tròn, mặt đất phủ sương bạc, ngàn vạn hộ giặt y phục, tiếng đập y phục không dứt bên tai, thi thoảng ở bên giếng có phụ nhân vừa thay y phục, vừa hát khúc từ nghe trộm được bên giếng, mặc dù hát không hay, nhưng có rất nhiều tên phóng đãng muốn nghiêng tai lắng nghe.
Chỉ có trăng hạ huyền là tiêu điều nhất, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên giáp sắt, chiếu lên mũi mẫu, Trường An không có tiếng hồ già, chỉ có đăng hỏa muôn nhà ầm áp đằng sau giáp sắt lạnh lẽo.
Hôm nay ánh trăng sáng tỏ, khi vầng trăng tròn cực lớn từ rặng núi phía đông bay lên, con phượng hoàng trên cổng phường Tấn Xương cũng sáng lấp lánh, lông vũ bảy màu của nó lúc sáng lúc tối theo ánh đèn, tựa như sống lại, muốn ngẩng đầu ca vang.
Dưới trăng sáng, Tháp Đại Nhạn vốn đen xì xì được ánh trăng trải thêm một lớp sương lạnh, cái ngọn tháp bị người Trường An chỉ trích rất lâu tựa đầu nhọn của vũ khí bị rỉ sét, đâm thẳng lên trời cao.
Ngọn lửa của vạn quốc tụng đức thiên xu vẫn rừng rực cháy, chỉ có điều ánh sáng nó của nó tỏa ra quá yếu, dễ dàng bị ánh trăng áp chế, tựa như một ngọn nến lay động trong gió lạnh.
Ánh đèn ở Hưng Khánh Cung thắp sáng, Trường An lập tức như sống lại, cả vùng đất sáng rực cùng trăng trên trời chiếu rọi lẫn nhau, tựa một cuộc đối thoại giữa thiên cung và nhân gian.
" Ô hầy hầy - - Ô hầy hầy - Trời cao mấy tầng?
Ô hầy hầy - - Ô hầy hầy - Trời cao chín tầng!
Ô hầy hầy - - Ô hầy hầy - Hoàng đế ở đâu? Ô hầy hầy - - Ô hầy hầy - Hoàng đế ở chín tầng trời!
Ô hầy hầy - - Ô hầy hầy - Trăng sáng làm nến, sấm sét làm trống.
Ô hầy hầy - - Ô hầy hầy - Gió làm quạt mát, mưa làm rượu ngon.
Ô hầy hầy - - Ô hầy hầy - Mặt đất làm bàn, Trường An làm khay.
Ô hầy hầy - - Ô hầy hầy - Rồng phượng làm cơm nước, sông núi làm đồ uống.
Ô hầy hầy - - Ô hầy hầy - Múc một thìa nước Động Đình chúc mừng hoàng đế."
Bệ hạ thọ ba ngàn năm, quốc vận dài vạn dặm.
Bệ hạ thọ ba ngàn năm, quốc vận dài vạn dặm..."
Lễ quan dẫn dắt một đám quan viên ngâm nga khúc từ tán tụng nghênh đón hoàng đế, Vân Sơ đứng ở trên cao, nhìn rất rõ ràng, đám quan viên khi hát thực sự hi vọng hoàng đế trường thọ, càng hi vọng Đại Đường kéo dài mãi mãi, ít nhất thời khắc này bọn họ nghĩ thế, cũng làm như thế.
Một tiếng chuông vang lên, trước tiên là tám lực sĩ tay cầm nghỉ trượng lần lượt đứng ở hai bên, mỗi người cao lớn lực lưỡng, ít nhất phải nặng 300 cân.
Tiếp đó là tám đôi cung nga mặc cung trang diễm lễ, tay cầm đèn lồng, cốc vàng, lò hương bước chân uyển chuyển, không nhìn thấy chân các nàng, toàn thân trông như đang lướt đi trên mặt đất. Các nàng đều rất cao, không thua kém nam tử, trông vô cùng nổi bật.
Tiếng hát nghênh đón vẫn vang vang, lại thêm tám hoạn quan mặc áo đen, đội mũ ô sa cao, hông gài hoành đao bước vào, trong tay họ mỗi người bê một chiếc khay sơn son, trên khay phủ gấm sẫm màu, không nhìn rõ chứa cái gì. Nhưng từ bước chân khỏe khoắn, khớp xương lớn mà xét, Vân Sơ nhận định đây là tám cao thủ siêu cấp bị thiến.
Hoàng đế Lý Trị mặc áo choàng lông lớn mũ miện rèm ngọc, dẫn theo con gấu lớn hai màu đen trắng trang điểm lẫy xa hoa đi vào. Khi hắn xuất hiện hai cung nga phía sau cố tình khom người thật thấp để Lý Trị đi trước trông cực kỳ cao lớn, con gấu đi cùng thi thoảng thân mật cọ vào hắn, như người ở cõi thần tiên. Lý Trị chưa ngồi, người khác không thể ngồi, còn về phần Vân Sơ đem cả vị trí của mình bán với giá cao thì tất nhiên chỉ có thể dựa cột mà đứng.
Lý Trị ngồi xuống, con gấu lớn nằm dưới chân hắn, người tham gia tửu yến vẫn chưa thể ngồi, bất kể nam nữ bắt đầu vung vẩy chân tay nhảy múa, làm liền ba lần Lý Trị xuyên qua khe hở rèm ngọc mới khẽ nói:" Ngồi đi."
Lễ quan lập tức hô to lễ xong, mọi người bấy giờ mới chắp tay lùi về, dựa theo trí nhớ chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình.
Khi Lý Trị nói, bốn bề yên ắng, nghe được tiếng kim rơi.
" Trẫm về Trường An vui lắm, mọi người ngồi đây đều là trung thần hiếu tử của Đại Đường, trẫm hết sức vui mừng, bữa tiệc hôm nay gọi là Minh nguyệt yến. Lòng trẫm như trời cao, lòng các khanh như trăng sáng, trên tửu yến thoải mái mà nói, tận tình hưởng thụ, không phải lo chuyện khác."
Nói rồi nâng cốc rượu trước mắt lên:" Các khanh, cạn!"
Lý Trị chỉ khẽ nhấp môi một cái rồi đặt cốc rượu xuống, khách khứa bất kể nam nữ đều ngửa cổ uống cạn.
Không đợi cho trống nhạc bắt đầu, Vi thị gia chủ Vi An ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái nâng cốc rượu run run đứng lên nói:" Trăng sáng treo cao, chiếu rọi vạn dặm, quốc thái dân an, bách tính giàu có, thân chúc mừng bệ hạ."
Có Lão Vi đi đầu, tất cả mọi người lần nữa đồng loạt đứng dậy, hô lớn:" Thân chúc mừng bệ hạ..."
Cảnh này trông hết sức mỹ hảo, đáng tiếc đều là ảo tưởng của lễ bộ thị lang Vũ Văn Kinh mà thôi.
Trên thực tế Lý Trị mặc một bộ áo bào tím đơn giản, đầu tóc tùy tiện dùng chiếc trâm ngọc cố định, chân đi đôi giày mềm, bên cạnh theo một con gấu lớn lông chẳng hê mượt. Con gấu lớn đó hơi chút lại chen đầu vào giữa hai chân Lý Trị làm hoàng đế đi chẳng thuận lợi, thi thoảng phải kéo đầu con gấu sang một bên.
Chẳng có lực sĩ nặng 300 cân mở đường, bên cạnh chẳng có cung nga xinh đẹp, càng không có tám cao thủ thái giám hộ vệ, chỉ có một hoàng đế bệ hạ tùy ý tùy tiện vừa đi vừa vấp từ phía sau xuất hiện.
Trước kia hoàng đế là người cực kỳ coi trọng lễ nghi, nhất là rất thích cảnh tượng lớn vạn quốc triều bái, khi đó cho dù không có vạn quốc, lễ bộ cũng nói với biên quân gom đủ vạn quốc tới Trường An.
Khi đó nhất cử nhất động của hoàng đế đều quang vinh vô hạn, y phục chỉ sợ không đủ xa hoa, bố trí chỉ sợ không đủ hoành tráng, người tham dự chỉ sợ không đủ nhiều, tới ngay cả nói chuyện cũng là lễ âm phát ra từ cổ họng.
Từ bao giờ hoàng đế bắt đầu không để ý tới những thứ đó nữa chứ?
Vũ Văn Kinh cho rằng là sau phong thiện Thái Sơn.
Có điều khi hoàng đế đi ra, vạn vật im lặng, nghe được tiếng kim rơi là thật.
Vũ Văn Kinh cho rằng điều này thể hiện quyền lực hoàng đế đã được củng cố tới cực đại, nhìn khắp non sông, khắp nơi là thân tử, mặc áo choàng mũ miện cho ai xem?
Hoàng đế đã không cần những thứ bên ngoài tô điểm, chỉ cần xuất hiện thôi, với thần tử mà nói là vinh diệu vô thượng, hoàng đế xuất hiện ở đâu là trung tâm của trời đất.
Lý Trị chẳng dễ dàng gì đi tới được chỗ ngồi, thả thân thể nặng nề lên chiếc giường lớn, bàn tay trắng mịn mảnh khánh nắm lấy cốc rượu nho uống một ngụm, nói với lễ bộ thị lang Vũ Văn Kinh:" Bắt đầu đi."
(*) Tin buồn: Như mọi người đã biết, đầu năm nay mẹ Lão Kiết phát hiện ung thư, bà cụ tuổi cao, bệnh viện không áp dụng liệu pháp chữa trị, tầm 2 giờ sáng 11 tháng 4 thì bà cụ qua đời.
Chỉ biết nói một câu chia buồn tới Lão Kiết!
Đường Nhân sẽ dừng tới bao giờ không ai nói trước được, thời gian tới mình tập trung cho bộ Thương Hải Điệp Ảnh của Lão Thường!