Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1766 - Q7 - Chương 292: Mọi Người Đều Vui.

Q7 - Chương 292: Mọi người đều vui. Q7 - Chương 292: Mọi người đều vui.Q7 - Chương 292: Mọi người đều vui.

Lễ bộ thị lang Vũ Văn Kinh cầm kích vàng gõ nhẹ, chuông vàng phát ra tiếng ngân kéo dài, tiếp ngay đó liền có một đội cung trang nữ tử tay cầm quạt lồng từ sau cột trụ cực lớn tha thướt đi ra, một chiếc quạt lông che mặt, một chiếc quạt lông che bụng, quạt rung không ngừng bày ra tư thế Nghênh xuân vũ.

Vân Sơ nhìn Vi An vì không thể lên tiếng mà đang vô cùng nóng ruột, y cũng phải lo thay cho Lão Vi, nếu ông ta không thể giao lưu một phen với hoàng đế thì cái giá mấy nghìn mẫu đất mà ông ta bỏ ra mua chỗ ngồi thực sự trôi theo dòng nước rồi.

Nghênh xuân vũ mà cung nga biểu diễn rất quan trọng, loại vũ đạo này chỉ nhìn thấy trên yến tiệc của hoàng đế lúc khai xuân, mỗi khi loại vũ đạo này bắt đầu, một số thân tử có địa vị sẽ đi lên múa cùng. Nếu địa vị của thần tử đủ cao, được hoàng đế cực kỳ coi trọng, vậy thì chính hoàng đế cũng tham gia, được cung nga vây quanh mua một khúc, vinh sủng đó là vô song.

Đám lão thần Vi An vì thế mà nối nhau rời chỗ, đám ông già mắt mờ chân chậm cũng ra sức lắc cái hông già nua, hướng tới hoàng đế chúc mừng xuân mới.

Hoàng đế không hề nhúc nhích, chỉ vỗ đầu con gấu lớn hai cái, gấu lớn liên đong đưa cái mông nặng nề của nó đi vào đám đông nhảy múa, đứng thẳng lên, không ngờ nó cũng biết nhún nhảy.

Trong ánh mắt ái ngại của Vân Sơ, hoàng đế vẫy tay gọi Vị An đã nhảy tới thở khò khè không ra hơi, ông già sắp bò ra đất vì cái vẫy tay này mà được tiếp theo sức mạnh, chân thoăn thoắt xuyên qua đám đông, tới trước mặt hoàng đế khom lưng thi lễ.

Lý Trị một tay cầm chén rượu, người hơi ngả về phía trước, tiếng vũ nhạc nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy.

Cho dù là như thế, người khác vẫn không thể nghe thấy hoàng đế nói vì với Vị An, ông già đó thì đã quỳ rạp xuống đất dùng đại lễ tham bái hoàng đế. Từ vẻ mặt hớn hở của ông ta có thể nhìn ra, cái lão già này có được thu hoạch không nhỏ.

Mặc dù mọi người đều đang nhảy múa, nhưng mắt thì lại dồn hết cả vào hoàng đế Lý Trị, có Vị An cảm kích rơi lệ thì sẽ có Đỗ thị hồn phi phách tán. Về tổng thể khúc Nghênh xuân vũ kéo dài một tuần hương hết thúc, người tham gia bữa tiệc vui buồn chẳng hề giống nhau.

Lý Trị ngồi uy nghỉ trên cao, tay cầm chén rượu, uống một ngụm rồi tủm tỉm cười nhìn người phía dưới, tựa như một người chăn cừ già đang kiểm tra đàn cừu của mình vậy.

Lư Chiếu Lân cầm chén rượu lặng lẽ tới bên cạnh Vân Sơ nói nhỏ:" Uy thế của bệ hạ không ai sánh bằng."

Dương Quýnh cũng thừa cơ nói:" Thuộc hạ còn cho rằng đám người này thừa cơ bệ hạ tới Trường An mà đề xuất ra một vài yêu cầu, không ngờ tới trước mặt bệ hạ, bọn họ lại như cừu dê đợi giết mổ, đừng nói tới dám đưa ra điều kiện gì."

Vân Sơ cảm khái:" Khí thế của bệ hạ đã thành, ai đụng vào thì kẻ đó xui xẻo."

Nói thế chứa ánh mắt Vân Sơ nhìn Lý Trị có chút nuối tiếc, Lý Trị cũng chỉ có thể tìm được sự thỏa mãn trước đám gia chủ hèn nhát, đám người sâu mọt ôm chặt lấy Trường An gặm nhấm này thôi.

Nhưng thế cũng tốt, mọi người đều vui mà, Lý Trị có được vinh quang của hắn, đám lão già kia có được sự đảm bảo nhất định cho gia tộc, còn Vân Sơ có được số đất lớn để tiếp tục phát triển Trường An.

Khi Vân Sơ đang thì thầm trò chuyện với đám Dương Quýnh, Lư Chiếu Lân thì ở vị trí ngoài cùng xa nhất, ít được chú ý nhất trong Hoa Ngạc Lâu, Vũ Thừa Tự cùng với huynh đệ Vũ Tam Tư đang uống hết chén này tới chén khác.

Cho dù lúc này Vân Sơ uy phong tột cùng, hai huynh đệ bọn họ lại chẳng hề hâm mộ, thậm chí còn muốn tránh xa uy một chút.

Vũ Thừa Tự luôn cho rằng lợi ích của hoàng gia đâu dễ lấy được như thế, đừng thấy bây giờ ngươi được lợi lớn, sau này ngươi ắt phải trả lại bằng một cái giá thê thảm không kém. Đây chính là đạo bình hành của hoàng gia, ngươi ngạo nghễ dăm ba năm thì còn được, đứng ngất ngưởng mấy chục năm thì ngươi không hiểu chuyện rồi.

Ánh mắt của Vũ Thừa Tự nhìn qua số đầu người đông nghìn nghịt, hoàng đế nơi xa xôi đã không thể với tới rồi.

Vũ Tam Tư uống hết ngụm rượu nho, lắc lắc chén rượu đồng xanh trong tay, cảm thấy kỳ:" Huynh trưởng, rượu hôm nay dưỡng như dễ say hơn bình thường."

Vũ Thừa Tự làm ra vẻ cao nhân:" Rượu không say người người tự say, chính là thế đó."

Vũ Tam Tư bĩu môi, vị huynh trưởng này càng ngày càng thích làm bộ làm tịch, giao lưu phí rất nhiều công sức:" Mỗi chén rượu đều chứa đầy quyền thế, sức rượu tăng thêm ba phần, huynh trưởng, uống cạn chén này, thêm phúc thọ cho huynh đệ ta."

Tửu lượng của Vũ Thừa Tự hơi kém một chút, uống hết chén rượu người lảo đảo, vỗ bàn ngâm khẽ:" Ngày đó vừa từ biệt, hoa tuyết lại tung bay..."

Bữa tiệc vào hồi cao trào.

Nhạc phủ của Đại Đường có vô số khúc từ biểu diễn mãi không hết.

Giáo phường ti của Đại Đường cũng có vô số vũ đạo nhảy mãi không tận.

Thi nhân của Đại Đường mang tới cho mọi người thi ca có thể đọc mãi.

Hết thảy đều được mặc sức biểu hiện dưới ánh trăng đêm nay.

Trăng sáng chiếu qua cửa sổ lưu ly phía trên Hoa Ngạc Lâu, lập tức bị ánh sáng như mặt trời chiếu ra từ đèn lưu ly cực lớn nuốt chửng.

Rượu nho đỏ rực trong ao chẳng bao lâu bị uống sạch, có điều chẳng cần lo sẽ có lực sĩ mình trần nâng thùng rượu lớn đổ vào đó, rượu đỏ từ trong ao bắn lên ngực bọn họ, tạo thành một vẻ đẹp xa hoa không cách nào diễn tả bằng lời.

Bữa tiệc ngày một náo nhiệt, không khí bên trong Hoa Ngạc Lâu cũng tăng vọt, nam tử cởi bỏ áo choàng lông trên người, nữ tử bỏ đi áo khoác dày vướng víu, đem thân thể béo tốt bọc trong lùa là khoe ra trước mặt mọi người.

Lý Trị một mắt ngồi trên đài cao, chẳng biết từ khi nào đã phanh vạt áo, để lộ lồng ngực trắng trẻo. Một vũ cơ vừa biểu diễn điệu mua hoàn tất, thở hổn hển ngã dưới chân của Lý Trị, lén lút tháo giày tất của hắn, đem chân hắn đặt lên bầu ngực no tròn nóng rực của mình. Tựa hồ Lý Trị không phát hiện ra, hắn lớn tiếng cười vang, cầm một quả lê trên bàn ném vào kỹ tử đang diễn kịch khôi hài phía dưới, kỹ từ nhanh như cắt dùng miệng đón lấy quả lê. Thế là rất nhiều người học theo, đem hoa quả bánh trái trên bàn ném vào kỹ tử giữa đại sảnh.
Bình Luận (0)
Comment