Q7 - Chương 294: Ai hát chẳng phải là hát.
Q7 - Chương 294: Ai hát chẳng phải là hát.Q7 - Chương 294: Ai hát chẳng phải là hát.
Xung quanh yên ắng hẳn, ngay cả đám ma men cũng tự biết kiềm chế bớt bản thân, tất cả hướng về đội ngũ một trăm người toàn bộ bạch y, tác động thị giác cực mạnh. Trong đại sảnh tiếng nhạc tình tang réo rắt đầy thâm tình mang mác từ từ tuôn ra đôi tay Vân Sơ mang theo cổ vận sâu xa, mới đầu là độc tấu, tiếp đó hàng hai, hàng ba cứ vấy hòa nhịp âm nhạc lớn dần, từ từ đẩy lên cao trào.
Người nghe nhắm mắt gật gù, quan viên nhạc phủ không ít người kích động, đây là âm nhạc mới, là nhân nhạc, nhưng mang âm vận cổ nhạc và nhã nhạc, vừa có sự trang trọng sâu xa lại thêm chút phóng khoáng của Hồ nhạc.
Ngay cả hoàng đế cũng liên tục gật gù, đến lúc chuẩn bị hát thì phía sau đội ngũ, đột nhiên có người lớn tiếng rống lên lệch hết cả nhạc điệu:" Ngày ấy chàng từ biệt, nay hoa tuyết tung bay, nhớ khúc ca của chàng, say mê nhành mai ấy, tuyến trắng hòa lệ đỏ, từng giọt say vì ai, hồng nhan mặc nước chảy ..."
Giọng của Vũ Thừa Tự vừa khàn vừa khó nghe chưa nói, hắn lại còn say rượu chẳng biết, cứ thế dốc hết sức lực toàn thân rống lên, tức thì phá hỏng sạch sẽ toàn bộ không khí Vân Sơ ấp ủ.
Hỏng rồi, quan viên Trường An chuẩn bị cho thời khắc này rất lâu không ngờ bị tên say phá hỏng hết công sức bao ngày. Lý Trị là danh gia thi nhạc, hắn nghe ngay ra đây không phải là biểu diễn, tựa cười tựa không nhìn Vân Sơ, xem y xử lý thế nào.
Còn chưa kịp phản ứng, tiếp ngay đó Vũ Tam Tư cũng gia nhập hắn rướn cổ hát như bò rống, chỉ sợ người ta không nghe hết:"... Ai nói hoa mai không có lệ, chỉ là băng tuyết chưa lạnh thấu..."
Quan viên Trường An đổ mồ hôi không biết là đàn theo nhịp điệu cũ hay là phải phụ họa với chúng, cứ giữ nhịp điệu cũ thì lệch hết ... còn đang phân vân không ngờ đám người của giáo phường ti ngoài Hoa Ngạc Lâu nghe thấy bên trong hát, cho rằng tới lượt mình rồi, thế là tiếng ca hùng hồn từ ngoài tường truyền vào: "... Ai nói hoa mai không có lệ, chỉ là băng tuyết chưa lạnh thấu ... Ai nói hoa mai không có lệ, chỉ vì đợi người, gió lạnh tới lại mong xuân về..." Tiếng hát của người giáo phường tỉ truyền ra ngoài phường Hưng Khánh, tới lượt bách tính Trường Anh được phường chính dẫn dắt, bắt đầu hòa nhịp lặp lại điệp khúc: ".. Ai nói hoa mai không có lệ, chỉ là băng tuyết chưa lạnh thấu ... Ai nói hoa mai không có lệ, chỉ vì đợi người, gió lạnh tới lại mong xuân về..."
Huynh đệ Vũ thị hát càng lúc càng hăng, đáng thương cho Vân Sơ và quan viên Trường An không cách nào ngăn cản, lại còn phải dốc sức đánh đàn phối hợp với hai tên khốn kiếp ấy rồi hát theo, cố gắng lấp liếm cho qua sự phối hợp lệch lạc này.
Đáng lẽ theo bố trí thì Vân Sơ sẽ dẫn dắt hoàng đế hát cùng, sau đó là quan viên rồi bách tính tạo ra câu chuyện đẹp quân thần thâm tình. Ai mà ngờ được biến cố như thế, giọng huynh đệ Vũ thị như lệnh vỡ, còn rướn cao cổ hát hết sức hào sảng tới ba lần, ở bên ngoài, người giáo phường ti, bách tính cũng hát theo ba lần ... Vốn là khúc hát nhịp chậm da diết, bây giờ thành hùng hồn như đi đánh trận.
Lý trị mới đầu chỉ cười nhẹ, sau không nhịn được cười phá lên, đợi tiếng ca kết thúc, tiếng cười của hoàng đế đã vang vọng đại sảnh ...
Toàn bộ đại sảnh im phăng phắc, ai cũng biết màn biểu diễn này hỏng rồi, ánh mắt len lén nhìn Vân Sơ. Vân Sơ chỉ thấy trên người như có ngàn vạn con kiến đang chạy khắp nơi, toàn thân ngứa ngáy chưa nói, lửa giận trong lòng bốc cao, như muốn xuyên thấu mái nhà, bốc tận lên trời.
Vân Sơ cực lực kiềm chế bản thân, thi lễ với hoàng đế:" Xin bệ hạ cho thần một nén hương, thần đi xử lý chút chuyện riêng của quan thự Trường Anl"
Lý Trị khó khăn lắm mới ngừng cười được, lấy khăn tay lau nước mắt, nhìn sát khí ngùn ngụt tỏa ra từ người Vân Sơ e hôm nay huynh đệ kia khó toàn mạng, khuyên nhủ:" Ái khanh chớ giận, xử lý công việc trong lúc nóng giận, dễ xảy ra chuyện liên quan tới mạng người lắm."
" Tình nghĩa này của khanh, trãm đã nhận rồi, tình nghĩa của bách tính Trường An, trâm cũng biết rồi. Còn chuyện riêng của quan thự Trường An, trẫm không muốn can thiệp, nhưng trừng phạt nhẹ là được."
Vân Sơ thi lễ biểu thị tuân theo lời hoàng đế, nhưng đôi mắt đỏ ngầu lửa giận vẫn nhìn hai huynh đệ Vũ thị ở hàng cuối cùng, ra hiệu cho nội thị khiêng huynh đệ say rượu đó ra ngoài cho tỉnh táo.
Lý Trị từ trên đài cao đi xuống, tới bên cạnh Vân Sơ, những quan viên khác biết ý đứng lên thi lễ rồi rời đi. Lý Trị cùng Vân Sơ uống một chén rượu mới nói:" Vân khanh, khanh có một tính xấu, nhất định muốn Trường An nhất nhất đi theo tâm nguyện của mình, đó là chuyện không thể. Khanh xem, ngay cả chuyện nhỏ thế này cũng có thể xảy ra biến cố ngoài ý muốn, huống hồ là quản lý cả một tòa thành lớn như thế."
" Nếu trãm đoán không nhầm, đợi trẫm đi rồi, hoàng hậu sẽ tới, thái tử cũng sẽ tới ... Muốn Trường An tiếp tục phát triển theo ý muốn của khanh, khanh phải có lượng dung người mới được."
Vân Sơ khom lưng thi lễ:" Làm bệ hạ chê cười rồi."
Lý Trị nheo con mắt độc nhất, dí dỏm nói:" Khanh cũng có tuổi rồi, phải học được cách kéo theo đống phiền toái từ từ tiến lên!"
Vừa nhắc tới là Vân Sơ lại không ức chế được lửa giận:" Thần muốn lột da huynh đệ chúng."
Lý Trị ra hiệu cho y ngồi xuống:" Khanh có thể lột da hai huynh đệ chúng, có điều người ta phá hỏng mưu đồ muốn giữ trẫm lại Trường An của khanh, cho dù khanh có giết chết hai tên đó thì sao nào? Trẫm dám nói lại có kẻ khác nhảy ra vào lúc mấu chốt thôi, bao năm qua giết chết không ít bí thư giám ở bên cạnh, khanh xem những tên bí thư giám liêu mạng truyền tin ra ngoài có ít đi không?"
" Vân Sơ, ngươi không thể nhất ngôn cửu đỉnh ở Trường An, đó là chuyện chắc chắn, ngươi phải chấp nhận thực tế này. Còn nữa, trẫm cũng không thể ở lại Trường An, không thể chứ không phải muốn, điểm này ngươi cũng phải biết."
Vân Sơ thoáng trầm tư rồi gật đầu, thở dài nói:" Thần chỉ muốn tạo ra một Trường An thoải mái nhẹ nhàng cho bệ hạ, dù chỉ là thời gian ngắn!"
Lý Trị vỗ vỗ vai Vân Sơ bóp nhẹ:" Trẫm biết, trẫm biết ... Có điều trẫm là nguồn gốc của hỗn loạn, trẫm tới đâu, nơi đó không được yên ổn..."
Nói tới đó đứng lên, quay lại đại cao, cười to phất tay:" Đàn tiếp đi, múa tiếp đi..."
Vân Sơ một mình ngồi sau chiếc đàn tranh rất lâu, cuối cùng đi tới bên ao rượu, dùng muôi trúc dài, múc từng muôi rượu uống thẳng, uống tới hai mắt đỏ ngầu, uống tới toàn thân phát tán khí tức của mãnh thú.