Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1769 - Q7 - Chương 295: Hậu Quả Để Lại.

Q7 - Chương 295: Hậu quả để lại. Q7 - Chương 295: Hậu quả để lại.Q7 - Chương 295: Hậu quả để lại.

Huyền Trang đại sư nói, khổ nạn trên đời này mặc dù mênh mông như biển, nhưng rốt cuộc cũng có hạn, người xuất gia thì phải giúp người đời gánh lấy khổ nạn, họ gánh thêm bao nhiêu khổ nạn thì khổ nạn trên người đời sẽ bớt đi bấy nhiêu.

Vân Sơ thấy lời của Huyền Trang đại sư hết sức có lý.

Cho nên buổi sáng y phái người đi bắt huynh đệ Vũ thị say rượu chưa tỉnh tới, khiến bọn họ giúp người đời chia sẻ rất nhiều khổ nạn.

Ít nhất trên đời này có thêm vài người đáng thương bớt đi mấy trận đòn.

Quan lại huyện Van Niên trong lúc làm việc thi thoảng cứ vô tình liếc mắt về quan thự của huyện tôn, mặc dù nơi đó cửa đóng kín, vẫn không ngăn cản được tiếng kêu thảm thiết của huynh đệ Vũ thị từ trong truyền ra.

" Tới giờ cửa vẫn chưa vỡ!" Dương Quýnh rùng mình, không coi đây là tín hiệu tốt:" Xem ra lần này huyện tôn giận lắm."

Lư Chiếu Lân chắp tay sau lưng thở dài:" Huyện tôn khi đó kỳ thực có đề phòng rồi, cho nên mới phái ta đi xuống ngồi cùng huynh đệ bọn họ, cuối cùng ta vẫn không ngăn cản được. Vô tâm không thể cản người cố tình."

Dương Quýnh cau mày:" Bọn họ cố ý uống say để phá hỏng chuyện của huyện tôn?"

" Tất nhiên là thế rồi, huynh đệ bọn họ cũng chắc chắn huyện tôn sẽ không lấy mạng mình cho nên mới dám làm thế."

" Ăn đòn của huyện tôn cũng không đơn giản đâu, ta phải thừa nhận huynh đệ họ can đảm lắm."

Lư Chiếu Lân nhìn về quan thự của huyện tôn, lòng phiền não lẫn nuối tiếc:" Chúng ta chỉ muốn làm chút chuyện tốt cho bách tính thôi, vì sao lại gian nan như thế? Hiện giờ xưởng sắt thép sắp mở rộng quy mô lớn, nông cụ trong tay nông phu sắp được đổi sang thứ tốt hơn, hạn chế với thương hộ sắp bị hủy bỏ, bách tính sắp thoát khỏi trói buộc, có thể trồng bất kỳ mình muốn trên đất đai của mình ... Tất cả đã trong tâm tay rồi, vậy mà chuyện tốt sao nhiều gian nan tới vậy?"

" Hai tên khốn kiếp đó nếu không phá hỏng kế hoạch của huyện tôn, khúc từ này ít nhất có thể giữ bệ hạ ở lại Trường An thêm nửa tháng. Có nửa tháng này, tất cả chính sách ta nói đều sẽ thuận lợi triển khai, bây giờ huyện tôn phải đưa ra lựa chọn khác rồi."

Dương Quýnh trước kia một lòng muốn gia nhập quân ngũ, thế nên nói ra hắn chỉ ở tầng cấp làm việc thôi, chưa suy nghĩ tới tầng hoạch định chính sách như Lư Chiếu Lân, nghe vậy mới giật mình:" Không ngờ hai tên đó lại làm hỏng chuyện lớn như thế."

Lư Chiếu Lân lắc đầu đi vào quan thự:" Chứ sao, Trường An phát triển tới mức này đã là cực hạn rồi, nếu như muốn tiếp tục phát triển hơn thì phải từng bước gỡ bỏ giới hạn chính sách. Cho quan viên, thương cổ, nông phu tự do lớn hơn, mới có thể thúc đẩy được."

" Đáng tiếc, thật đáng tiếc!"

Không chỉ Lư Chiếu Lân nói ra ba chữ "thật đáng tiếc" này, còn rất nhiều bậc chí sĩ có kiến thức ở Trường An buông lời cảm khái như thế.

Lần này hoàng đế tới Trường An không phải vì một tên hoàng môn thị lang bị giết mà hỏi tội Vân Sơ, chỉ cần như thế thôi, vô hình trung đã khiến quyên lực Vân Sơ tăng lên rất nhiều.

Vì hoàng đế ở Trường An, mọi chuyện ở nơi này chỉ cần một lời của hoàng đế là định đoạt rồi, gián tiếp tính là do Vân Sơ định đoạt. Nếu như hoàng đế ở lại Trường An lâu dài, vậy thì Vân Sơ gần như có thể làm bất kỳ chuyện gì y muốn.

Bao năm qua Vân Sơ chấp chính Trường An, nhờ sự bảo hộ của y, đại hộ không cách nào dùng giá thấp để mua được đất đai Trường An, chúng không cách nào dùng thủ đoạn phi pháp ép mua ép bán để thâu tóm nhà ở, cửa hiệu vào tay mình như trước.

Dần dà bách tính không sợ nữa, tường thành phá bỏ rồi, ra vào dễ dàng hơn, tiếp xúc nhiều biết nhiều hơn, địa khế thường chỉ luân chuyển giữa bách tính. Ví dụ như trong một thôn, nếu có người muốn đi ra vùng ngoài, hoặc chế không có người kế thừa, thì đất đai nhà cửa trong tay hắn trước tiên phải hỏi cùng tộc có mua không, cùng tộc không mua thì hỏi tới người cùng thôn. Chỉ khi nào bách tính trong thôn đều không cần thì mới mang ra thị trường giao dịch. Đến lúc đó quan phủ Trường An sẽ giành trước mua lấy, không cho đại hộ cơ hội.

Ngược lại nếu như đại hộ bị triều đình chặt đầu, người nhà bị đưa vào Dịch đình cung, nhà cửa, đất đai của bọn họ sẽ ngay lập tức được biên vào hộ phòng huyện nha. Hộ phòng sẽ đem đại trạch viện đó chia nhỏ thành tiểu trạch viện, địa khễ sẽ bị chia nhỏ xé lẻ, do quan phủ chịu trách nhiệm đem những tiểu trạch viện đó cho bên ngoài thuê.

Cuối cùng thành một khoản tài sản không nhỏ của quan phủ.

Trừ khi là quan doanh, nếu không Vân Sơ không hề thích những thương hộ cỡ lớn ngông nghênh xuất hiện.

Đối với một thành một vùng đất, thương hộ tầm trung cơ bản là cực hạn mà quan địa phương có thể chấp nhận, siêu cấp thế gia không chế siêu cấp thương hộ chẳng những không đem lại mấy cống hiến cho địa phương, lại còn nuốt chửng tài nguyên không nhiều ở đương địa. Đó là còn chưa nói tới siêu cấp thế gia thông thường là áp đảo quan viên địa phương, nói cách khác bọn họ sẽ đứng trên pháp luật.

Một địa phương không vận hành theo quy củ của pháp luật thì làm gì có chuyện hay ho cho được.

Ở Đại Đường này, sản nghiệp của bách tính vẫn vô cùng yếu ớt, đám thương cổ quy mô lớn rất dễ dàng lũng đoạn một thành một địa phương, Vân Sơ không cho phép bất kỳ hình thức lũng đoạn nào xuất hiện. Y cho phép thương cổ kết hợp với nhau tạo thành thương hội, nhưng không cho thương cổ riêng lẻ nào có cơ hội quá mức lớn mạnh.

Cũng chính dưới loại cục diện đó các loại sản nghiệp của Vân thị trước kia hưng thịnh cùng cực một thời, bây giờ suy tán tới không nhận ra nữa. Ngay cả Nhà ăn lớn từng là biểu tượng của Trường An, tới mức bách tính không chịu cho Vân thị mở Nhà ăn lớn ở nơi khác, giờ thành đối tượng bách tính tranh đoạt nguồn khách, đã thu không đủ bù chi nữa.

Sản nghiệp được chia nhỏ hơn, thương hộ quy mô nhỏ hơn, khiến những thương hộ lớn dựa vào lũng đoạn đàn áp không chịu tiến thủ lại chiếm lĩnh quá nhiều tài nguyên bị đám cá nhỏ rỉa dần. Thừa lúc đám cá này còn nhỏ, đưa vào huyết mạch thương nghiệp mới, rồi nhìn họ tranh đấu với nhau, xem xem từ đó có xuất hiện được thương hộ mới chưa từng có không?

Chuyện này cần triều đình gỡ bỏ một loạt hạn chế cho thương cổ, kế hoạch đã tới lúc chín muồi, lại bị hai tên khốn kiếp phá hoại trong gang tấc, sao không tiếc cho được!
Bình Luận (0)
Comment