Q7 - Chương 298: Trường An thành trống vắng
Q7 - Chương 298: Trường An thành trống vắngQ7 - Chương 298: Trường An thành trống vắng
Vân Sơ cưỡi ngựa vào thành, hoàng đế đi rồi, trong thành nhìn có vẻ không thay đổi gì cả, ai mưu sinh vẫn bận bịu mưu sinh thôi, khi y về tới quan thự huyện Vạn Niên, người bận rộn đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện trong quan giải của y.
" Người sắp đi rồi à?"
Chu Hưng thấy Vân Sơ đi vào thì đứng dậy chắp tay:" Hạ quan về Lạc Dương báo cáo công việc."
Vân Sơ đi tới bàn làm việc:
"Việc của ngươi thì có gì hay mà phải báo cáo, chẳng lẽ bọn họ thích nghe ngươi giết được bao nhiêu người sao?"
Chu Hưng nghiêm túc đáp:
"Hạ quan giết được ít người ở Trường An quá, cả hoàng hậu và thái tử đều không hài lòng."
" Vậy thì ngươi về chắc sẽ bị họ xử quyết nhỉ?"
" Xử quyết thì chắc là không, nhưng hẳn sẽ đưa hạ quan tới một chức vị nhàn tản nào đó sống cho qua ngày, đợi khi nào hoàng hậu, thái tử muốn giết người, đại khái hạ quan sẽ phục hồi nguyên chức."
" Ngươi tự biết mình đấy!"
Vân Sơ phất tay:
"Vậy thì đi đi, ta không tiễn ngươi nữa, hôm nay tiễn chân khiến ta thương tâm rồi."
Chu Hưng đứng dậy thi lễ:" Lần này hạ quan giúp quân hầu ngài giết không giết người, nhưng đó đều là kẻ đáng chết, hạ quan không việc gì phải áy náy."
" Có điều này hạ quan muốn nói, quân hầu ngài tốt nhất vẫn là Vân đại tướng quân nóng nảy bá đạo, nhưng biết lý lẽ, đặt lợi ích bách tính lên trên cùng. Nếu không ngài thắng lợi đã đành, một khi ngài thất bại rơi vào tay hạ quan, dù là ngài cũng không chịu được hình phạt đâu." Thế là lại một người nữa rời Trường An, hắn vừa đi một cái, địa lao huyện Vạn Niên tức thì được quét dọn vô cùng sạch sẽ. Trong địa lao trống không đốt vô số ngọn đuốc vàng, trông bớt đi rất nhiều sự u ám, lại còn thơm, ngào ngạt mùi long tiên hương.
Nhạn Cửu đã già lắm rồi, nhưng vẫn chưa chịu bỏ chức vị ngục lại, một tay cầm đèn, một tay còn cầm theo một cái xẻng nhỏ, dẫn theo một đám tiểu lại, phàm là nơi nào ánh đèn chiếu tới thấy vết bẩn, ông ta đều dùng xẻng cạo đi, làm rất tỉ mỉ.
" Thời tiết sắp nóng lên rồi, huyện tôn còn phải xuống đây tránh nóng đấy, làm cho sạch sẽ vào..."
Thực ra nếu để ý kỹ, hoàng đế đi rồi Trường An vẫn ảnh hưởng không ít, phong cách sa sút hẳn, cảnh tượng thư sinh ngồi trong quán lớn tiếng bàn quốc sự ít đi, những tác phẩm thi ca được công bố giảm hắn, cũng rất hiếm có ai còn tổ chức buổi biện luận, giao lưu học vấn gì nữa. Tới ngay cả những cô nương mùa xuân lên bờ Bà Hà chọn liễu cũng không được bao nhiêu người chú ý.
Vân Sơ còn muốn nhân lúc hoàng đế ở Trường An để tổ chức hôn lễ của Lý Tư và Vân Cẩn, vì thế y mới chuyên môn ngăn cản Lý Tư tới hầu hạ phụ thân. Cứ nghĩ rằng không thấy Lý Tư tới vấn an, Lý Trị thế nào cũng phải hỏi tới, không ngờ rằng từ đầu tới cuối, trong mắt hoàng đế, Lý Tư không khác gì người ngoài, hắn không quan tâm, cũng chẳng hỏi tới.
Về tới nhà bị đứa bé đó ôm lấy chân khóc tới chết đi sống lại, Vân Sơ quyết định, Lý Trị đã không ngó ngàng gì tới, y phải làm một phụ thân tốt, tổ chức một hôn lễ lớn chưa từng có cho đứa bé đáng thương này.
Nhất định phải thế, dù dốc toàn lực của Trường An cũng phải tổ chức một hôn lễ thật long trọng.
Hôn lễ này đã chuẩn bị từ Lạc Dương rồi, mọi thứ đã đâu vào đó chỉ cần chọn một ngày lành nữa thôi, Vân thị lại chẳng cần có họ hàng xa để báo trước, vậy nên Vân Sơ nói làm một cái, bảy ngày sau một hôn lễ quy mô siêu quy cách diễn ra, quả thực xa hoa tới cùng cực, ngày hôm đó riêng váy cưới của Lý Tư kéo dài tới mười mét ...
Vân Sơ nghiêng người nằm trên giường, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, không nói không rằng.
Ngu Tu Dung kéo chặt chăn, trách:" Chàng mở cửa làm gì, lạnh lắm."
Giọng nói của Vân Sơ xa xăm như từ trong mặt trăng truyền tới:" Thật là vô vị...."
Ngu Tu Dung không rõ trường phu làm sao, kỳ thực chuyện Vân Sơ thi thoảng lại như vậy không hiếm, đầu óc y quá bay bổng, suy nghĩ quá nhiều, thi thoảng lại buồn bã vô cớ, từ lúc hai người quen nhau đã vậy rồi. Những lúc như thế nàng phải phấn chấn tỉnh thần cho cả hai người, ngồi dậy đỡ gáy trượng phu:" Hôn lễ hôm nay thật vui, biểu hiện của Ung vương Hiền rất tốt, đại diện cho nhà gái tham dự, không khiến Tư Tư mất mặt ... Hoàng hậu, thái tử đều đưa tới bao nhiêu phần thưởng, lễ quan đọc mãi không hết ... Bách tính toàn thành chung vui, chàng nghe đi, ngoài kia vẫn náo nhiệt như thế, vinh diệu này mấy ai có."
Vân Sơ vẫn uể oải:
"Nếu ta nói rằng đây là cảnh tượng long trọng cuối cùng mà nhà cúng ta có thì nàng có thấy tiếc không?"
Ngu Tu Dung mất một lúc mới hiểu trượng phu nói tới Thị tộc chí mà hoàng đế tu sửa, Vân thị xếp thứ mười sáu, cười nói:" Từ một gia tộc lặng lẽ chẳng ai biết tới chuyển hóa thành thế tộc mới, nhà chúng ta chỉ tốn mất hai mươi năm thôi, phu quân còn chưa hài lòng sao?"
Vân Sơ thở dài:" Thứ mười sáu, đúng là gần hàng trên lắm rồi."
" Sao phu quân vẫn không vui?"
" Ta chỉ thấy mấy năm qua mình chẳng làm được cái gì cả."
" Vậy thì bây giờ làm chút chuyện đi."
Ở góc độ Ngu Tu Dung không nhìn thấy, Vân Sơ bĩu môi.
Ngu Tu Dung ngồi dậy đóng cửa sổ, Vân Sơ giơ chân đá văng ra, Ngu Tu Dung tiếp tục đóng cửa, Vân Sơ tiếp tục đá, cái trò chơi trẻ con vô vị đó, hai phu thê bọn họ chơi suốt cả đêm.
Vì xương bị Vân Sơ tháo ra rất nhiều lần, Vũ Thừa Tự mặc dù vẫn có thể đi lại được, nhưng chân phải dang ra đi lạch bạch như vịt. Bộ dạng của Vũ Tam Tư chỉ khá hơn hắn một chút mà thôi, thái y của thái y viện nói với hắn, cằm dưới của hắn đã bị tháo ra nhiều lần, lỏng khớp, sau này cằm sẽ rất dễ trật ra, hơn nữa sẽ bất tri bất giác chảy nước miếng.
Đêm đã khuya, trống nhạc vẫn ồn ào, hai huynh đệ họ càng không ngủ được, đi dạo trong sân.
" Đại huynh, phía hoàng hậu nói thế nào?"
" Không có phản ứng gì cả."
" Nói thế lần này huynh đệ chúng ta chịu khổ là bản thân tự chuốc lấy sao?"
Vũ Tam Tư ủ rũ:
Vũ Thừa Tự dùng tay nâng chân đi về phía trước một bước, hắn không tư duy nhạy bén như đệ đệ, nhưng để hắn thời gian từ từ suy nghĩ, hắn lại là người sâu xa hơn:" Ta cho rằng, địa vị của chúng ta trong lòng hoàng hậu đã tới mức cao nhất rồi. Sau này bất kể chúng ta có giúp hoàng hậu làm chuyện gì, khả năng cao là không khiến địa vị của chúng ta tiến thêm bước nào."
Vũ Tam Ta ngó người:
"Thế thì sau này không cần làm gì nữa à?"
Vũ Thừa Tự lắc đầu:" Sau này có lẽ chúng ta bớt suy đoán lòng người, bớt làm chuyện thừa thãi đi. Cố gắng làm nhiều chuyện thực tế, tích lũy công tích, cho chúng †a cũng là cho con cháu sau này."
Vũ Tam Tư im lặng hồi lâu, đột nhiên ấm ức nói:
"Đó chẳng phải những lời Vân Sơ từng nói với chúng ta sao ... Y dày vò chúng ta như thế, huynh đệ chúng ta sao vẫn phải nghe theo y?"
Vũ Thừa Tự há miệng mấy lần không trả lời được, đúng là chuyện người ta chán nản tới cực độ, sớm biết thế này tránh được bao nhiêu trận đòn không, thở dài:" Vì ta cũng nghĩ như thế."