Q7 - Chương 299: Tân nhi tức phụ
Q7 - Chương 299: Tân nhi tức phụQ7 - Chương 299: Tân nhi tức phụ
Năm ngày sau khi Lý Tư và Vân Cẩn thành thân, Ngu Tu Dung liền đem đại quyền quản gia nội trạch giao cho nàng, từ nay người quyền lực lớn nhất trong nội trạch là Lý Tư, nàng lùi vê, không quản chuyện nhà nữa.
Cho nên hôm nay khi Vân Sơ ăn sáng liền phát hiện ra nhà mình có thay đổi rất lớn.
Y ăn một miếng banh bao nhân trứng gà rau hẹ vừa mới rời lồng, nói với Lý Tư:
"Sáng sớm đừng ăn món ăn có mùi vị nặng như thế này."
Lý Tư cười híp mắt:" A gia thích ăn mà."
" Thì đúng là như thế, vấn đề là ..."
"A gia, không có vấn đề gì cả, cho dù a gia ăn bánh bao rau hẹ làm hơi thở có mùi, người khác cũng chỉ có thể chịu đựng thôi. Con cho rằng, a gia có thoải mái hay không mới là quan trọng nhất, nếu vì để ý tới cảm thụ của người khác mà khiến a gia không thể ăn món bánh bao yêu thích, thì đó là lỗi của con. Nếu a gia ăn một cái bánh bao mà còn để ý tới người khác, vậy thì bao năm qua a gia phấn đấu vì cái gì?"
Đúng là một câu nói chí lý, Vân Sơ nghe vậy lập tức ngoạm một miếng bánh bao thật to, rau hẹ lứa đầu tiên của mùa xuân, vừa mềm vừa non vừa ngọt chưa nói, sau khi được hấp ở nhiệt độ cao đã có dấu hiệu tan chảy, nước cột màu xanh nhạt chảy ra thấm vào cả vỏ bánh bao, làm vỏ bánh có thấp thoáng màu xanh. Chỉ cắn một miếng thôi mà vị rau hẹ đã tỏa khắp miệng, vô cùng thư thái.
Nói ra cách làm này của Lý Tư chính là phong phạm hoàng gia thực sự, đó chính là Ta sống thoải mái là được, cần gì phải để ý tới cảm thụ của ai.
Lý Tư thấy a gia ăn bánh bao tới thoải mái thì vào bếp thì đợi lồng bánh bao mới vừa đưa lên liên thay bánh bao cũ còn lại trong đĩa của a gia bằng bánh bao nóng hôi hổi vừa mới rời lông hấp.
Bánh bao cũ được thay ra không để người còn lại trên bàn ăn mà cho phó dịch, phó phụ ăn. Cũng chỉ có Vân Sơ và Ngu Tu Dung có đãi ngộ này thôi, người khác không có, bao gồm cả Vân Cẩn và Lý Tư, bọn họ đều ăn đợt bánh bao được đưa lên đầu tiên.
Vân Sơ không từ chối ý tốt của Lý Tư, có điều y cũng biết Lý Tư làm thế là có mục đích, chính là để quán triệt quy củ tôn ti trên dưới cho Vân gia, đây cũng chính là thứ hoàng gia coi trọng nhất.
Người bề trên là bề trên, người khác không được vượt qua, không được khiêu chiến, càng không được phản kháng.
Thay đổi nho nhỏ này tất nhiên Ngu Tu Dung đã thấy, nhưng nàng trao quyền quản gia cho Lý Tư rồi, trừ khi Lý Tư phạm lỗi lớn, nàng không can thiệp. Vân Cẩm thong thả ăn, vì không ảnh hưởng gì tới nàng, nàng không ở trong nhà lâu nữa. Vân Cẩn không nói gì cả, còn Vân Loan thì điên cuồng ăn tất cả mọi thứ trước mặt, vê phần bánh bao của mình có đổi hay không thì nó không để ý.
Kỳ thực tính cách của Lý Tư rất tụ ti, Vân Sơ không muốn đả kích tính tích cực của nàng, nếu không dễ khiến đứa bé này rời vào vòng tròn quái ác tự phủ định bản thân.
Lý Tư lại tự mình bê lại cháo gạo kê không đặc lắm, rất vừa miệng Vân Sơ, vì y luôn nói không thích cháo đặc mà người Quan Trung hay ăn.
Gạo kê trong cháo hạt nào hát nấy đều một màu vàng rực, mỗi hạt đều được nấu tới nở tung, hạt gạo kê không dính vào nhau, thành từng hạt từng hạt, ở giữa là bột gạo hơi sánh, trên bát cháo còn có một lớp dầu gạo. Để nấu ra một nồi cháo như thế này sẽ tốn rất nhiều công sức, phải khống chế thời gian nấu cháo vô cùng chuẩn xác, không được lơi lỏng một chút nào.
Vân Sơ tin từng hạt gạo kê được đem nấu cháo cũng phải trải qua sàng lọc nghiêm ngặt, nói không chừng là chọn từng hạt từng hạt một.
Thế nên ăn một bát cháo thế này, đủ ăn ra cái vị cao quý hơn người.
Trên trời này ăn sơn hào hải vị hiếm có trên đời còn chưa gọi là cao quý thật sự, mà phải như thế này đây, ăn thứ mình muốn ăn nhất, ăn thứ mình thích ăn nhất, hơn nữa mùi vị phải chế biến tới cực hạn, món ăn như thế mới gọi là cao quý.
Xưa nay bữa sáng của Vân gia luôn rất đơn giản, chỉ có bánh bao, cháo, quẩy với một ít rau dưa dễ ăn mà thôi. Nhưng hôm nay mấy món ăn đó được Lý Tư dày công giám sát đưa món ăn bình thường lên một tâm xa xỉ mới rồi.
Ăn sáng xong Vân Sơ chuẩn bị đi tưới nước cho chậu hoa nghênh xuân yêu thích của mình, sau đó cho thêm ít chất mùn, để tăng thêm dinh dưỡng cho hoa. Thời gian ra hoa của hoa nghênh xuân vừa mới kết thúc, phải cung cấp đầy đủ dưỡng chất cho nó, sang năm chậu hoa này mới có thể tiếp tục sự phồn hoa năm cũ.
" Phu quân, nhi tức phụ lần đầu tiên quản gia chàng thấy thế nào?" Ngu Tu Dung đứng ở bên bụi trúc cảnh, dùng chiếc kéo đi những chiếc lá vàng hỏi:
" Rất tốt, hi vọng đứa bé này có thể kiên trì làm như thế."
"Không thể nào, với tính cách của nó, tối đa có thể duy trì mười ngày ... Không, mười ngày cũng là đánh giá cao nó rồi, thiếp thấy à, chỉ được sáu ngày thôi."
Vân Sơ thấy dựa vào hành vi quá khứ của Lý Tư, đánh giá này không sai:" Ta thấy lần này nó tự tin lắm."
" Tự tin thì ích gì, thiếp nói cho chàng nghe nhé, chỉ riêng việc trời chưa sáng đã phải thức dậy, sau đó đích thân giám sát các trù nương, khống chế thời gian một cách chuẩn xác đã không phải chuyện Tư Tư có thể làm được rồi." Ngu Tu Dung nghĩ tới bữa sáng hôm nay lại bật cười, nàng không nói chủ yếu không tin Lý Tư có thể kiên trì làm việc này:
Hiểu khuê nữ có ai hơn mẹ được, Vân Sơ cũng thấy Ngu Tu Dung nói đúng lắm, Lý Tư thích làm mọi việc ở mức tốt nhất, nhưng lại chẳng bao giờ đủ kiên trì, cười vui vẻ:" Nàng nói sáu ngày cũng đúng, ba ngày thôi là nó sẽ mất nhiệt tình, ngày thứ tư ngủ gà ngủ gật, chất lượng giảm hẳn, ngày thứ năm nó cố chấn chỉnh lại, đến ngày thứ sáu đâu vào đó, thế là nó bỏ, ha ha ha."
Vân gia nhìn có vẻ rất có quy củ, kỳ thực mỗi quy củ đều khá lỏng lẻo đều có thể thay đổi, giống như một nắm bùn, có thể nặn thành muôn loại hình dáng khác nhau, nhưng bản chất bùn vẫn không thay đổi.
Về chỉnh thể mà nói phong cách của Vân gia chính là lười biếng, lười biếng đại biểu cho thư thái, mà bản tính của con người là lười. Cho nên nói phong cách của Vân gia hợp với tự nhiên, bất kỳ nỗ lực thay đổi phi lý trí nào cũng sẽ thất bại mà thôi.