Q7 - Chương 300: Xem như có chút tiến bộ
Q7 - Chương 300: Xem như có chút tiến bộQ7 - Chương 300: Xem như có chút tiến bộ
Vân Cẩn hôm nay mặc áo mùa xuân ra ngoài, chàng thiếu niên rốt cuộc cũng đã trưởng thành, gương mặt vốn hơi tròn bắt đầu có chút đường nét cương nghị, má hơi nhỏ lại, xương quai hàm đã thấy rõ nét, điều này rất phụ hợp với thay đổi đường nét khuôn mặt của người Quan Trung. Chỉ cần đừng mang cái mặt vuông đặc sản của Quan Trung, những chàng trai trẻ thêm nét cứng cỏi của vùng đất này, dung mạo sẽ vô cùng hấp dẫn người khác.
Quan Trung xưa nay không phải đất sản sinh ra nam tử đẹp mắt, phàm có một người thôi thì đều là tuyệt sắc nhân gian.
Loại thay đổi này của Vân Cẩn gần đây mới có, Vân Sơ hi vọng trưởng tử của mình sẽ trở thành một nam tử hán hiên ngang oai hùng.
Xúc tác cho sự biến hóa này không phải là Lý Tư và cùng Vân Cẩn đại hôn, hai đứa nó làm chuyện xấu hổ lâu rồi còn gì. Tất nhiên cũng không liên quan gì tới cuộc biện luận hai nhà Phật Đạo mà Vân Cẩn góp phần tổ chức.
Cuộc đại biện luận ở Lâu Quan Đài vẫn đang tiếp tục, bên này vừa nghênh ngang trên đài đi xuống, bên kia đã hùng hổ tiến lên. Cứ lúc nào Vân Cẩn cho rằng biện luận kết thúc, thắng bại đã phân, thế nào cũng có một cao tăng hay cao đạo ở phương xa đột nhiên xuất hiện, lật nhào kết quả biện luận trước đó, làm đề tài biện luận càng ngày càng xa.
Lâu Quan Đài nằm ở huyện Chu Chí, cách Trường An 150 dặm, thời gian qua Vân Cẩn, Ôn Hoan, Lý Thừa Tu đều ở đó, nếu không phải vì đại hôn thì còn chưa thể về nhà.
Vân Cẩn ra ngoài, Lý Tư lúc nào cũng bám dính lấy không muốn cho hắn đi, vì dung mạo nàng không đẹp như Vân Cẩn, Lý Tư rất không yên tâm khi để Vân Cẩn một mình ra ngoài.
Nhìn đôi phu thê trẻ lôi kéo nhau ra ngoài, mắt Ngu Tu Dung lại chú ý tới cái mũi hếch lên trời của Lý Tư, than:" Đứa bé này cái gì cũng đẹp, chỉ có mỗi cái mũi không hay chút nào, chẳng biết là giống ai nữa, cả hoàng hậu và bệ hạ đều không có cái mũi như thế. Ôi, Thê tử lại không đẹp bằng trượng phu, chuyện này ... Thiếp cũng không biết phải nói thế nào."
Vân Sơ dặn:" Nàng để kệ bọn chúng, đừng can thiệp vào, bọn lớn lên bên nhau từ nhỏ, ắt sẽ có cách chung sống thôi."
Khi hai người đang nói chuyện thì Lý Tư tiễn Vân Cẩn đi đã ủ rũ trở về, Ngu Tu Dung gọi Lý Tư tới, nhìn kỹ cái mũi hếch lên trời của nàng, càng nhìn càng giận:" Cái mũi này mọc ra thế nào vậy?"
Lý Tư tủi thân nói:" Con cũng không biết."
Ngu Tu Dung thở dài:" Trời mưa thì đừng ra ngoài, tránh nước mưa vào mũi."
Những lời quá đáng, tổn thương như thế cũng chỉ Ngu Tu Dung nói ra Lý Tư mới không để trong bụng, nàng còn ấn mạnh cái mũi của mình xuống:" Sau này con sẽ thường xuyên ấn mũi của mình xuống, nếu không đến khi trời mưa có khi bị nước nhân chìm mất."
Vân Sơ nghe mà thương, thôi thì dù sao đứa bé này không để ý là được.
Vân Loan chuẩn bị đi tới thái y viện nghe thấy lời của Lý Tư liền rẽ ngang qua nói:" Căn cứ theo nghiên cứu của thái y viện mà nói, cái mũi của đại tẩu rất có khả năng di truyền của tổ tiên Lý thị, trước kia bọn họ sống ở vùng có không khí loãng, cho nên cần hai lỗ mũi to để thở, bây giờ mũi của đại tẩu mới như thế"
Thấy hai mắt Lý Tư càng lúc càng lạnh, Vân Loan rùng mình, lập tức đi đường vòng tránh khỏi trung đình tới tiền viện.
Vân Sơ thấy Lý Tư thở phì phò, cười nói:" Con đánh nó một trận là được, thằng nhãi đó thích khoe kiến thức, không để ý tới cảm thụ của người khác, đáng đánh."
Lý Tư hít vào thật sâu, làm ra vẻ hiền huệ:" Con làm đại tẩu sao lại chấp tiểu thúc tử, đợi đệ ấy thành thân rồi hãng nói."
Ngu Tu Dung không hiểu:" Tiểu Điểu Nhi thành thân rồi, số lần gặp con sẽ càng ít."
Lý Tư nghiến răng:" Con đợi thê tử tương lai của đệ ấy, khi đó a gia, a nương xem thủ đoạn của con."
Ngũ Tu Dung "à" một tiếng, trong lòng nghĩ tới Vân Quan Quan, nếu chẳng may chuyện đó mà thành, Lý Tư không đấu được con bé đó đâu.
Ôi, đứa bé tội nghiệp, Ngu Tu Dung đau lòng, nắm tay Lý Tư dẫn về hậu trạch, nàng chuẩn bị đem hết kiến thức tích lũy cả đời truyền cho Lý Tư, làm sao để chấp chưởng cả gia nghiệp lớn, làm sao đối phó với kẻ lòng dạ bất chính.
Vân Sơ tưới cây xong cũng rời nhà, nhưng hôm nay không tới quan giải, mà tới thành Khúc Giang.
Thành Khúc Giang là tòa thành tài chính, nhân khẩu bản địa không là mấy, người vùng ngoài đông gấp bội, cả thành khắp nơi ở Đại Đường, cũng không thiếu người Hồ. Vân Sơ cưỡi ngựa đi qua không vào, hướng tới thành Cương Thiết mới xây dựng ở mé trái sau thành Khúc Giang.
Toàn bộ việc luyện kim loại, đúc của Trường An đầu làm trong tòa thành này, gồm hai xưởng luyện đồng, hai cục đúc tiền, với lượng lớn xưởng luyện sắt, chì, thiếc.
Sở dĩ đặt thành Cương Thiết ở đây chủ yếu là vì tiện lấy nước, còn có bốn mỏ than cũng không xa, vì thế trong thành Cương Thiết có hai xưởng luyện than cốc.
Khỏi nói cũng biết mùi ở nơi này cực tệ, Vân Sơ đeo khẩu trang đi vào còn bị sặc khó chịu, nhìn đám công tượng mặt đen xì xì không thấy khẩu trang đâu, gọi chủ sự trong thành tới.
" Khẩu trang đâu, sao không đeo?"
" Huyện tôn, đeo vào khó thở, nên đám công tượng không thích đeo, với lại họ cũng quen rồi. Khẩu trang đem phát cho họ, chẳng mấy chốc bị họ đem bán, bên trong toàn dùng sợ bông mà."
Vân Sơ nhìn viên chủ sự răng đen xì, tên này cũng không đeo khẩu trang, đi trong hoàn cảnh toàn thứ độc hại hắn lại còn cố ý tới trước mặt Vân Sơ hít thở sâu mấy hơi, muốn chứng minh mình là người bằng sắt thép, chút khói bụi này căn bản không thể gây hại cho hắn.
Cũng chỉ hỏi một tiếng vậy thôi, Vân Sơ căn bản không muốn lắm lời, tiền công ở xưởng sắt thép rất cao, trong đó có một phần trợ cấp cho tổn hại sức khỏe. Quan phủ đã nhắc nhở bọn họ rồi, đã phát vật dụng bảo hộ rồi, dùng hay không dùng là ở bọn họ. Nói nhiều, quản nhiều, chẳng ai cảm kích, chỉ khiến họ khó chịu, ở Đại Đường này, ngươi trả tiên, ta bán mạng là điều thiên kinh địa nghĩa.
" Bên trái thấp một tấc, bên phải cao hơn hai tấc!"
Chủ quản đúc rống to, nồi quặng cực lớn từ từ nghiêng đi, nước sắt đỏ rực bắn ra đốm lửa từ nồi đổ xuống, rơi vào khuôn đúc, hoa lửa tứ tung.
Nhìn cái mặt dương dương đắc ý của chủ sự xưởng sắt thép, Vân Sơ thầm thở dài trong lòng, một xưởng sắt thép chiếm diện tích tận hơn 4000 mẫu, sản lượt sắt thép chẳng bằng một phần ba cái xưởng nhỏ xíu hổi xưa y từng đóng cửa.
Vậy mà chỉ sản xuất ra được thép sợi, nếu là trong thế giới cũ của y đã phải đem tiêu hủy, luyện lại .
Chủ sự xưởng sắt thép dùng một thanh sắt gõ lên thép sợi ở trên mặt đất:
"Huyện tôn nghe đi, toàn là thép tốt."
Vân Sơ làm bộ hài lòng gật đầu:
"Nhanh chóng giao cho xưởng làm sắt, tốc độ mà đủ nhanh thì năm sau chúng ta sẽ có rất nhiều nông cụ sắt thép đưa ra thị trường."
" Đây là vụ làm ăn Trường An đã trù tính rất lâu rồi, chúng ta phải đào thải toàn bộ nông cụ không phải bằng sắt thép, thành Trường An phải đoạt được phân ngạch lớn nhất của thị trường nông cụ."
Lời y vừa dứt, chủ sự xưởng sắt thép trong khói bụi mù mịt giơ tay hô tô:" Khổ chiến một trăm ngày, đoạt lấy phân ngạch lớn nhất."
Những công tượng khác cũng hít khói bụi vào hô lên:
"Khổ chiến một trăm ngày, đoạt lấy phân ngạch lớn nhất."
Khẩu hiệu này không phải Vân Sơ đưa ra mà xuất phát từ quan lại huyện nha Vạn Niên, là sản phẩm mang đặc sắc bản địa.
Mặc dù chất lượng, số lượng không bằng đời sau, khẩu hiệu lại không khác gì, có lẽ đây là một loại tiến bộ.