Q7 - Chương 301: Không bí mật nào là vĩnh viễn. (1)
Q7 - Chương 301: Không bí mật nào là vĩnh viễn. (1)Q7 - Chương 301: Không bí mật nào là vĩnh viễn. (1)
Kỹ thuật phát triển mới có thể dẫn dắt thế giới tiếp tục tiến về phía trước.
Trước kia người ít, như cầu cũng thấp, tổ tiên của chúng ta chỉ cần phát minh ra một căn nhà để có chỗ che mưa tránh nắng thế là đủ khiến xã hội náo nhiệt một hồi. Phát minh ra lưới bắt cá, mang về lượng lớn tôm cá, phát minh ra cung tiễn, bắt nhiều thú rừng hơn, làm thức ăn thêm phong phú, thế là có thể khiến mức độ sinh hoạt của cả bộ tộc tăng mạnh.
Về sau thì không được nữa rồi, cùng với việc bộ tộc ngày càng lớn, nhu cầu ngày càng nhiều, những phát minh đơn giản không đáp ứng đủ nhu cậu cho toàn bộ tộc nhân, thế là chiến tranh cùng với quy tắc rừng rậm kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu liên tục xuất hiện.
Quân đội Đại Đường vốn cường đại, hiện giờ lại có thêm thuốc nổ, sức mạnh ấy kéo giãn khoảng cách lớn với tất cả thế lực xung quanh.
Hiện giờ Đại Đường đã không còn mối lo bên ngoài nữa, thế nhưng ngoại trừ Trường Anh cùng khu vực xung quanh thì cuộc sống người dân không được cải thiện là bao.
Kinh tế cường thịnh mới là thứ bách tính Đại Đường cần nhất.
Bất kể thời đại nào, nâng cao chất lượng cuộc sống quần chúng nhân dân mới là đề tài mà bách tính yêu thích hào hứng, không phải quân đội cường đại vô địch ra sao, càng chẳng phải cái chuyện thần phật giao chiến thế nào ở Lâu Quan Đài.
Cho nên mục đích lần này của Vân Sơ chính là đem sắt thép đưa vào cuộc sống thường ngày của bách tính, y muốn dùng công cụ tốt nhất để từng bước nâng cao hiệu suất làm việc của bách tính trong cuộc sống.
Luận ngữ nói: Người thợ muốn hoàn thành tốt công việc của mình thì trước tiên phải có công cụ sắc bén.
Đây vẫn là thời đại cuộc sống con người phụ thuộc lớn vào nắng mưa của trời, phải triển khai công cụ sắt thép quy mô lớn, đó mới là cách hữu hiệu nhất để tăng thêm phần thắng của bách tính trước tự nhiên, chứ không phải lập đàn cúng tế cầu xin vị thân hư vô xa xăm nào đó giúp đỡ.
Còn vê phần một đám quan viên trên triều ngày đêm nhao nhao phản đối lo lắng bách tính có trong tay sắt thép tốt có thể vùng lên lật đổ bọn họ thì nên giết hết đi. Đám người này giờ cẩn thận hơn rồi, không như trước kia hùng hổ chỉ thẳng mặt Vân Sơ nói y có ý đồ bất chính, gây họa loạn thiên hạ nữa, mà kéo tất cả vào chung chiến tuyến, nói không thể làm như vậy, đặt sắt thép vào tay đám nông phu đó, có khác gì đặt đao lên cổ chúng ta đâu. Ai cũng biết Vân đại tướng quân ngài một lòng vì Trường An, nhưng nên suy sét kỹ hơn, tránh hại người hại mình, mọi người cũng muốn nghĩ tốt cho ngài mà thôi.
Không ít vị hồng nho bác sĩ viết thư lời lẽ thống thuyết khuyên bảo, Vân Sơ xem xong vứt qua bên, công báo triều đình y chẳng thèm đọc, chỉ cần các ngươi làm đúng phận sự thì chẳng có gì phải lo hết. Kỳ thực yêu cầu của bách tính với quan viên đã thấp tới thảm thương rồi, họ chỉ cần các ngươi để họ yên ổn sinh sống làm ăn là đủ, đừng vắt óc nghĩ cách bóc lột họ, như thế không ai rảnh rang suốt ngày ngồi nghĩ chuyện giết quan tạo phản đâu.
Điều duy nhất Vân Sơ lo là, sản lượng sắt thép làm ra có đủ đáp ứng được nhu cầu hay không, vì chất lượng công cụ trong tay nông phu, công tượng Đại Đường thực sự quá kém, phải thay hết.
Cho nên Vân Sơ sau khi tới nghiên cứu xưởng sắt thép xong, quyết định tiếp tục xây dựng một xưởng sắt thép nữa với quy mô lớn hơn ở Trường An.
Còn về phần quặng sắt thì không phải bận tâm, ở Quan Trung nhiều lắm, hơn nữa còn cách Trường An rất gần.
Trải qua hơn mười năm thăm dò vô cùng tỉ mỉ của quan phủ Trường An, bọn họ đã phát hiện ra hơn 40 mỏ sắt lớn nhỏ ở Trúc Sơn, Anh Sơn, Phù Ngưu Sơn, Kỳ Sơn, Sô Sơn.
Lam Điền, Mỹ Dương và Lạc Nam cũng đều có mở sắt, đủ dùng cho rất nhiều năm.
Vân Sơ cũng tới từng nơi để xác minh, những mở sắt đó với y mà nói thực ra không được gọi là mỏ sắt thực sự, chỉ là mỏ tạp không có quá nhiều giá trị khai thác. Cho dù là thế, ứng phó với nhu cầu của Đại Đường mới ở giai đoạn ban sơ vẫn đủ rồi.
Quan trọng nhất còn có một điểm nữa, đó là Quan Trung có nhiều mở than.
Khi mà công thương nghiệp cùng với sản nghiệp địa ốc đã gần như khai thác hết tiềm lực của Quan Trung, Vân Sơ muốn chuyển hướng sang công nghiệp, lần nữa đưa kinh tế Trường An lên tầm cao hơn.
Cho nên bất chấp tiếng phản đối trong triều vẫn còn rất lớn, y dựa vào một câu nói của Lý Trị, chưa hình thành thánh chỉ, chưa được triều đình ra chính sách, chuẩn bị xây một tòa thành công nghiệp ở phía nam Vị Thủy trên cơ sở Trường An của nhà Hán.
Dù sao thì đất đai ở nơi đó đã được trồng trọt hơn 2000 năm, nước ngầm thì ô nhiễm từ thời Hán rồi, đất đai đã phèn hóa nghiêm trọng, trồng trọt chẳng có được mấy thu hoạch nữa, đêm ra làm đất dùng công nghiệp là tốt nhất.
Có Vị Thủy ở đó, nước dùng cho công nghiệp quá đủ rồi.
Vũ Thừa Tự đứng dạng chân trước bàn làm việc của Vân Sơ một cách vô cùng bất nhã, không phải hắn cố tình, mà hắn chưa hoàn toàn bình phục, giọng khàn đặc:" Cho nên quân hầu muốn tước đoạt chức vị của huynh đệ hạ quan ở huyện Trường An, tới phía nam Vị Thủy xây dựng tòa thành sắt thép khổng lồ đó à?"
Vân Sơ chẳng thèm ngẩng đầu lên:" Tranh thủ lúc còn trẻ làm nhiều việc một chút, đó không phải là chuyện huynh đệ các ngươi theo đuổi à?"
Vũ Tam Tư mặt mày vô cùng đau khổ:" Nhưng đây là một công việc khổ sai."
Vân Sơ đặt bút xuống:" Ta cho rằng huynh đệ các ngươi đã qua giai đoạn làm quan kiếm tiền rồi, với thân phận địa vị của các ngươi hiện giờ, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không có mấy ý nghĩa. Các ngươi muốn có địa vị đủ vững chắc thì cần phải có công tích tương xứng."
" Nếu như huynh đệ các ngươi vẫn thèm khát tiền bạc, được, ta cho phép huynh đệ các ngươi lấy nửa thành tổng dự toán."
Nghe có vẻ hào phóng lắm, nhưng dự toàn còn chưa tới 100 vạn quan, nửa thành được vài đồng chứ, rõ ràng không có ý tốt, Vũ Thừa Tự lắc đầu:" Huynh đệ hạ quan không làm cái chuyện mất mặt đó." Vân Sơ gật gù liên hồi:" Á à, không tệ đâu, ngày xưa huynh đệ các ngươi hút máu cả dân phu, công tượng, bây giờ 5 vạn quan cũng không để vào mắt nữa, thực sự là tiến bộ không ít. Hoặc là huynh đệ các ngươi còn có mưu đồ lớn hơn."
Vũ Thừa Tự tới gần bàn của Vân Sơ hơn, làm ra vẻ thần bí:" Huynh đệ bọn hạ quan chẳng những không tham ô tiền, lại còn giúp quân hầu kiếm thêm 30 vạn quan nữa để xây dựng tòa thành này, quân hầu thấy sao?"
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn