Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1775 - Q7 - Chương 302: Không Bí Mật Nào Là Vĩnh Viễn. (2)

Q7 - Chương 302: Không bí mật nào là vĩnh viễn. (2) Q7 - Chương 302: Không bí mật nào là vĩnh viễn. (2)Q7 - Chương 302: Không bí mật nào là vĩnh viễn. (2)

Vân Sơ nghe Vũ Thừa Tự dụ dỗ mình, ánh mắt mang ý vị đánh giá, thở dài:" Các ngươi muốn lấy ba phần phân ngạch của thành sắt thép cho hoàng hậu chứ gì?"

Vũ Tam Tư đi tới, nói rất dứt khoát:" Tiền đầu tư có thể tăng thêm, nhưng phân ngạch tuyệt đối không thể ít đi."

Vân Sơ tiếp tục thở dài:" Bệ hạ muốn bốn thành, thái tử, hoàng hậu muốn ba thành, các ngươi nghĩ thử xem, Trường An ta còn lại cái gì?"

Vũ Thừa Tự cười hì hì:" Quân hầu nói đùa rồi, ngài làm việc cho thái tử, giữa ngài và thái tử còn phải tính toán rạch ròi thế sao?"

Vân Sơ biết hắn cố tình nói thế thăm dò mình, nhưng y không ngại tuyên bố thẳng thừng:" Ta không phải là người của ai hết, ta là người Đại Đường. Trường An phải có bốn thành, đây là chuyện ta sẽ không nhượng bộ với bất kỳ ai."

Tuy trước nay luôn có tin đồn sự xa cách giữa thái tử và Vân Sơ, chuyện này không ai bàn bạc công khai, chỉ lưu truyền trong vòng tròn nhỏ, không ai dám khẳng định. Qua câu nói này thái độ của Vân Sơ thì chuyện hết sức rõ ràng, chưa biết thật giả thế nào, câu nói này tới tai thái tử, y không còn đường quay đầu, Vũ Tam Tư kích động vì thăm dò ra một chuyện lớn, nước dãi bất giác chảy ra, vội vàng chùi đi:" Quân ở dưới dân, như thế không được, quân hầu làm như vậy, sẽ bị người người phản đối."

Vân Sơ trầm ngâm một lúc gập văn thư lại:" Hoàng hậu bỏ bốn thành tiền, tính phân ngạch hai thành, khi vào sổ chỉ nhập ba thành."

Hai huynh đệ Vũ thị giật này mình, vào số ba thành tiền, như vậy chẳng phải Vân Sơ dễ dàng nuốt mười vạn quan rồi sao? Còn nữa nếu y dám công khai nói không phải người thái tử, vậy cách này cũng sẽ dùng với thái tử, nếu y to gan hơn nữa, không chừng còn nuốt mười vạn của bệ hạ.

Vân Sơ như đọc được ý nghĩ của hai huynh đệ này, lạnh nhạt nói:" Mười vạn quan dư ra sẽ tính vào đầu tư của phía Trường An."

Vũ Tam Tư nhảy dựng lên:" Trường An chỉ có 10 vạn quan, vậy mà muốn lấy bốn thành sao?"

Vân Sơ cười nhẹ:" Dân vi quý!"

Chuyện chẳng hiểu thế nào lại chuyển biến thành thế này, tuy trước nay Vân Sơ đã quyết điều gì thì khó mà lay chuyển, nhưng lần này y quá vô lý quá hoang đường rồi, Vũ Thừa Tự lắc đầu liên hổi:" Quân hầu cân nhắc, thế này khó lắm."

Vân Sơ ngạo mạn phất tay:" Chuyện dễ dàng còn đợi ta phải ra tay à? Đi đi, huynh đệ các ngươi tự chọn ra một người tới Lạc Dương thực hiện việc này cho ta, cố gắng nhanh chóng tác thành kế hoạch xây dựng thành sắt thép, đây sẽ là cột mốc chói lọi trong sự nghiệp của các ngươi đấy."

Huynh đệ bọn họ không đi ngay, tuy sợ Vân Sơ chết khiếp, nhưng bọn họ có lập trường của mình, nhưng phải tỏ rõ thái độ, nếu không sợ lâu dần không những y quen sai phái họ như gia nô, bọn họ cũng quen không phản kháng nữa thì sao.

Vũ Thừa Tự cắn răng nói:" Chỗ hoàng hậu cần lễ vật."

Ánh mắt Vân Sơ thoắt cái sắc như dao nhìn thẳng Vũ Thừa Tự:" Ngươi muốn lễ vật gì?

Một cái rùng mình chạy từ chân tới tận đỉnh đầu Vũ Thừa Tự, hai chân hắn run bần bật, vẫn kiên định nhìn Vân Sơ:" Xưởng số hai của tỉ hỏa dược."

Vân Sơ nghe vậy sát khí dần tan đi, sản phẩm của xưởng số hai là thiên lý kính, cùng với những vật dùng để quan sát những thứ nhỏ, đều có giá trị cực cao, tùy ý nói:" Các ngươi muốn lấy bao nhiêu cứ việc lấy."

Vũ Tam Tư lắc đầu:" Bọn hạ quan không có hứng thú gì với những thứ đó, chỉ muốn biết, từ năm Hiển Khánh thứ ba, ngài ra sức phong tỏa xưởng thứ hai, rốt cuộc là làm gì?

Vân Sơ bình thản nói:" Kính thiên lý, kính hiển vi còn chưa đủ sao?"

Vũ Thừa Tự tiếp lời:" Quân hầu, bọn hạ quan tra sổ sách rồi, cho dù là khi sở giao dịch Trường An sụp đổ, Vân thị ngài bán gia sản trả nợ, mỗi năm vẫn cấp cho xưởng số hai 5 vạn quan, chưa từng đứt đoạn." " Vào năm Càn Phong thứ nhất, hạn ngạch cấp cho xưởng số hai vọt lên tới hai mươi vạn quan. Thế nhưng theo sổ sạch cho thấy, xưởng số hai chỉ có chưa tới 500 người, bọn họ dù có là tỳ hưu ăn vàng để sống thì cũng không thể ăn hết 20 vạn quan được.

" Kế hoạch thành Sắt Thép thủ tiêu ở đây." Vân Sơ nói xong phất tay áo bỏ đi:

Huynh đệ Vũ thị hạ hốc mồm, cứ nghĩ tìm ra bao nhiêu thông tin như thế, có thể lấy ra mặc cả với Vân Sơ, ép y phải nhượng bộ ở một mặt nào đó, không ngờ y dứt khoát như vậy, nói hủy là hủy luôn.

Ngây ra mất một lúc Vũ Thừa Tự chuyển sang hưng phấn, cảm giác nắm được thóp của Vân Sơ rồi:" Đệ nói xem, rốt cuộc y che giấu cái gì?"

Vũ Tam Tư liếm môi:" Đệ không biết, nhưng chắc chắn chọc vào chỗ hiểm của y rồi. Cái xưởng số hai của hỏa dược tỉ đó bị y che giấu gần 20 năm, số tiền ném vào đó đã lên tới hơn trăm vạn chưa nói, 500 người làm việc bên trong, nhiều năm qua đã chết 37 người, vậy mà không thêm một ai cả, nếu không che giấu bí mật kinh thiên động địa thì ai tin."

Vũ Thừa Tựa gật đầu tán thành lời này, tuy thiên lý kính, kính hiển vi cũng coi như là kỳ trân hiếm có trên đời này rồi, nhưng mà vì mấy thứ đó mà bỏ ra hơn 100 vạn thì không phải là kiểu làm việc của Vân Sơ, y luôn tiêu tiền của người khác làm việc của mình.

Bao nhiêu năm qua hoàng hậu phái vô số thám tử tới muốn tìm hiểu cái xưởng số hai đó rốt cuộc làm cái gì, kết quả chết vô số mà không thăm dò mà không biết được gì hết.

Người của hoàng hậu gài khắp nơi, ít nhất thăm dò ra được một điều, bên trong xưởng số hai đó có người của hoàng đế, có người của thái tử, chỉ không cho người của hoàng hậu tiếp cận. Nói cách khác ở đó có bí mật mà hoàng đế, thái tử biết, mà hoàng hậu không biết.

Thêm vào cái xưởng đó nằm dưới hỏa dược ti, chắc chắn phải là nơi nghiên cứu vũ khí, nhưng hoàng hậu hỏi người của viện nghiên cứu vũ khí, họ thậm chí không biết là mình còn có xưởng số hai. Cho nên cái xưởng số hai này thành tâm bệnh bao năm của hoàng hậu.

Vũ Tam Tư nóng nảy đi qua đi lại:" Huynh trưởng, thật vô lý, trong đó có cái gì mà quan trọng hơn tòa thành sắt thép chứ? Vân Sơ rõ ràng tìm mọi cách giữ hoàng đế ở lại Trường An để xây dựng tòa thành đó, giờ lại từ bỏ dễ như vậy?"

Vũ Thừa Tự lẩm bẩm:" Nghĩ không ra, nếu nghĩ ra được thì hoàng hậu tìm hiểu bao nhiêu năm làm gì?”

Vũ Tam Tư giang tay:" Nếu đã như vậy thì chúng ta khỏi cần tới Lạc Dương xin tiền, xin chính sách rồi."

" Không được." Vũ Thừa Tự phủ quyết ngay, vẫy tay gọi Vũ Tam Tư tới thì thầm:" Vẫn phải đi, vẫn phải làm, bây giờ thành sắt thép đó mới chỉ là kế hoạch trên giấy tờ thôi, Vân Sơ muốn bỏ là bỏ, dù sao chẳng tổn thất là bao. Đệ nghĩ mà xem, đợi tòa thành đó xây dựng được bảy tám thành rồi, ném hàng trăm vạn vào đó rồi, lúc ấy mới gây khó dễ, ta không tin Vân Sơ có thể nhẹ nhàng nói một câu không làm nữa như thế."

" Cao kiến! Đại ca cao kiến."

Hai huynh đệ Vũ thị nhìn nhau cười hết sức đắc ý, nhanh chóng rời quan giải của Vân Sơ, đi thực hiện kế hoạch thâm độc của mình.

(*) Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam: Độc lập - Tự do - Hạnh phúc!

Đế quốc Việt Nam: Dân vi quý!

Lấy theo lời của Mạnh Tử: Dân trên hết, xã tắc thứ nhì, cuối mới đến vua.
Bình Luận (0)
Comment