Q7 - Chương 303: Hi sinh cần được tôn trọng.
Q7 - Chương 303: Hi sinh cần được tôn trọng.Q7 - Chương 303: Hi sinh cần được tôn trọng.
Từ lần được món bánh bao nhân trứng hẹ của Lý Tư gợi mở, Vân Sơ sống tùy hứng hơn một chút, hôm nay lão tử không vui, không làm việc nữa, cưỡi ngựa về nhà. Thực ra trước kia y vốn là người như vậy, chẳng biết từ khi nào, càng ngày càng để đủ thứ cuốn đi, bất tri bất giác suýt bị cái hệ thống quan liêu này đồng hóa.
Chỉ có mấy con chó chạy ra đón thôi, chúng cũng có con rồi, thêm ba con nhỏ nữa, xấu xấu là, chẳng sao, chó nhà mình là được, nghe chúng sủa cũng vui nhà. Con cái lớn cả rồi, không thích ở bên cha mẹ nữa, cảm giác trong nhà vắng vẻ hẳn, Vân gia nhiều lần mở rộng, chẳng còn như trước kia, Vân Sơ sáng dậy sớm rèn luyện có thể nhìn thấy Vân Na chổng mông ngủ ở phong bên nữa.
Một mình ngồi trong hoa sảnh, làm bạn bên cạnh chỉ có chậu hoa nghênh xuân mà y chăm sóc nhiều năm, vẻ mặt trầm tư, thân thể này vẫn rất khỏe mạnh, có thể nói đang độ sung mãn nhất, nhưng trong lòng có vẻ đã già rồi, gân đây hay nghĩ chuyện cũ.
Huynh đệ Vũ thị đã không còn sợ bị y đánh nữa, thậm chí có thể nói, hôm nay bọn chúng chủ động tới để được ăn đòn.
Chúng bị mình đánh tới trơ lỳ rồi.
Chỉ có thể đánh lại không được giết, đánh chẳng đã tay chút nào, Vân Sơ rất khó xử.
Từ khi quyền lực của Đại Đường từ một chia làm ba, kỳ thực tình cảnh của Vân Sơ càng thêm gian nan.
Hoàng đế có phẩn thiên vị y, nhưng hắn là người rất rõ ràng, hắn thiên vị người tên Vân Sơ chứ không phải là vị lưu thủ Trường An, Trấn quân đại tướng Vân Sơ. Nếu như Vân Sơ bây giờ vứt bỏ toàn bộ chức vụ, tới Cung Cửu Thành cùng Lý Trị nuôi gấu, tản bộ, tán gẫu, chơi trác du, cho dù y có nhất thời nổi điên giết huynh đệ Vũ thị, Lý Trị cũng chỉ coi như chuyện nhỏ không đáng nói.
Đáng tiếc, Vân Sơ không làm thế, y yêu Trường An hơn hết thảy. Thái tử Lý Hoằng vô cùng kính trọng y, nhưng cũng giống Lý Trị, hắn kính trọng sư phụ Vân Sơ, chứ không phải là một vị Lam Điền hầu Vân Sơ đang hùng bá Trường An. Nếu như Vân Sơ vứt bỏ hết chức vị hiện thời, tới Đông cung làm lão sư cho hai đứa con của hắn, Lý Hoằng sẽ kính trọng y như phụ thân cũng không thành vấn đề.
Đáng tiếc, Vân Sơ cũng không chịu, y thấy bách tính Trường An, hoặc là cả Đại Đường cần y hơn.
Hoàng hậu kỳ thực không có thành kiến cá nhân Vân Sơ, nhưng bao năm qua y làm tảng đá chắn đường khiến nàng không thể vươn tay vào Trường An được, chuyện này thành chấp niệm của nàng. Nếu Vân Sơ chịu tới học sĩ quán làm một học sĩ, suốt ngày ngâm thơ làm phú, hoặc là vùi đầu vào đống giấy tờ, kỳ thực hoàng hậu rất vui vẻ cùng y tham khảo học vấn, đồng thời sẵn sàng nghe theo sách lược trị quốc của y, tôn sùng hết mực.
Đáng tiếc, Vân Sơ không nghe theo, thậm chí mấy năm qua y còn chẳng mấy khi làm thơ, vẫn cứ nắm chặt lấy trọng địa Trường An không chịu buông tay.
Chính trị gia nhìn người luôn nhìn vào lợi ích.
Nếu như Vân Sơ đã lựa chọn chính trị, vậy thì phải dùng phương thức chính trị để đối đãi với y, ở điểm này Lý Trị, Vũ Mi, Lý Hoằng đều là chính trị gia hợp cách, họ phân biệt tình riêng và việc công rất rõ ràng.
Cái thứ chính trị này xưa nay chưa bao giờ dính dáng chút nào tới tình cảm cá nhân.
Trước kia Đại Đường do một mình Lý Trị định đoạt, trên đầu Vân Sơ chỉ có một cấp trên thôi, y chỉ cân nhắm vào một mình vị cấp trên này để tiến hành bố cục chính trị của mình là đủ. Hiện giờ thì phiền, có tận ba người.
Ba người này mỗi người lại nắm chắc một lĩnh vực riêng, một khi việc Vân Sơ muốn làm đụng chạm cả ba lĩnh vực thì y phải phân tinh lực làm ba ứng phố, xây dựng thành sắt thép chính là một việc như thế.
Nói ra thì khi một người độc tôn quyền lực thì làm việc nhanh gọn dứt khoát nhất, thế nhưng bây giờ lại là cục diện tam quyền đỉnh lập, bọn họ kiềm chế lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau, công kích lẫn nhau. Điền này khiến cho quan viên phía dưới muốn làm việc khó khăn thêm bội phần.
Vấn đề dân sinh chẳng phải là chuyện mà chính trị gia muốn làm, nếu bọn họ lớn tiếng nói tới dân sinh thì chẳng qua cũng chỉ là một chiêu bài phục vụ cho chính trị mà thôi.
Mấy nghìn năm qua, đại bộ phận đời sống chính trị của Trung Quốc là nội đấu, khiến cho một quốc gia sở hữu thực lực cường đại như thế nhưng chưa từng bước chân ra được khỏi Châu Á.
Có điều làm thế cũng hay, nội chiến cũng có cái tốt, mọi người đấu đá với nhau, khiến cho khả năng bị chia tách tan rã bị giảm mạnh. Dù sao đám chính trị gia, quân sự gia đem máu tưới đẫm mảnh đất này, dù mất một miếng đất, với họ mà nói đều đau như cắt thịt.
Những lời này nghe có vẻ giống như nói nhảm, nhưng có đạo lý trong những lời nói nhảm đó, cho nên Trung Hoa với có thể khập khễnh vấp váp đi thêm được một nghìn bốn trăm năm nữa.
Bất tri bất giác nghĩ miên man tới tận nghìn năm sau rồi, đến khi trước mặt có thêm chén trà Vân Sơ mới sực tỉnh, câm chén lên hớp một ngụm trà nhiệt độ vừa miệng:" Cẩn Nhi hôm nay về cơ mà, sao từ lúc ta về còn chưa thấy nó đâu."
Ngu Tu Dung ngồi xuống bên cạnh Vân Sơ thở dài:" Đại hội biện kinh ở Lâu quan đài, biện luận tới mức chết người rồi, nó chắc là không có thời gian về đâu."
Nghe thấy có người chết vậy mà Vân Sơ cười đến vui vẻ:" Ai chết thế, hòa thượng hay là đạo sĩ?”
Ngu Tu Dung lườm trượng phu:" Các hòa thượng thì biểu diễn tạo hóa tại chỗ, các đạo sĩ biểu diễn làm sao thăng thiên."
"Ồ, nghe vui nhỉ ... Ữm, ý ta là Huyền Trang đại sư với Tôn thần tiên không ngăn cản sao?"
Ngu Tu Dung lắc đầu:" Những người đó cuồng nhiệt lắm, không đợi Huyền Trang đại sư và lão thần tiên ở Trường An xa xôi tới ngăn cản đã có mấy chục cao tăng, cao đạo đắc đạo, không phải là tạo hóa tại chỗ thì dùng cương đao chém đầu, nghe nói hiện Lâu quan đài đã bốc mùi xác chết rồi."
Vân Sơ cau mày, thế thì không hay nữa rồi, các ngươi không biết chết văn minh hơn à? Chết rồi thì đem đi chôn chứ, y chép miệng:" Vậy thì chưa chắc là tự sát, có lẽ là bị giết rồi."
Nếu chuyện dính dáng tới âm mưu chính trị thì Ngu Tu Dung không lên tiếng nữa, đây là trách nhiệm của trượng phu, không phải chuyện mà một phụ nhân nội trạch như nàng nên xen vào.
Vân Sơ rất lãnh đạm với cái chết của hòa thượng và đạo sĩ, y cho rằng đó phải là đám người vì lý tưởng cao lớn của mình mà hi sinh.
Kể cả có bọn họ chết không phải do tự nguyện cũng nên tôn kính, dù sao hi sinh là sự thực, ngươi không thể vì người ta bị ép chết mà nói cái chết của người ta là vô nghĩa.
Sự hi sinh của họ với Vân Sơ mà nói giống đầu lợn, đầu trâu, đầu dê trên bàn cúng ấy, đều thần thánh không thể xâm phạm, bất kỳ con người nào cũng nên cúi đầu dưới sự hi sinh, đó là ý nghĩa của sự hi sinh.