Q7 - Chương 304: Lặng yên nhìn chém giết.
Q7 - Chương 304: Lặng yên nhìn chém giết.Q7 - Chương 304: Lặng yên nhìn chém giết.
Về nhà đầu tiên là Vân Loan.
Đi qua cửa là một thanh y thiếu niên, từ bé nó vốn tròn trùng trục, hình như gần đây bắt đầu mảnh mai hơn, cái mặt tròn xoe cũng có chút đường nét, vì ghét đội mũ, nó buộc cái đuôi ngựa sau đầu. Xem chừng thằng nhóc này không hề thích tóc dài, cái đuôi ngựa rõ ràng bị cắt tỉa, nghịch ngợm đung đưa sau đâu.
Vân Sơ không biết cuốn sách kẹp dưới nách nhi tử có phải để trang trí hay không, có điều một thiếu niên tươi sáng, thêm vào cuốn sách không rời tay làm người ta trông hết sức thoải mái.
"A gia, a nương." Vân Loan đi qua hoa sảnh, thấy cả cha mẹ đang ngồi uống trà thì vui vẻ chạy tới vấn an:
Mấy con chó luẩn quẩn quanh chân Vân Sơ vẫn nằm im tại chỗ, chẳng có phản ứng gì, mấy đứa con của y đều không phải loại thích động vật, cho dù Vân Sơ đã cố tình cho chúng tiếp xúc từ nhỏ, nhưng chẳng có hiệu quả, thế nên mấy con vật trong nhà cũng không thân với chúng.
Từ lúc Vân Cẩn thành thân, hơn nữa cũng đã trưởng thành, có việc phải bận rộn, suốt ngày không ngờ nhà, Ngu Tu Dung càng thêm yêu thương đứa ấu tử này. Nắm tay Vân Loan kéo tới, cẩn thận nhìn kỹ trên xuống dưới, còn lấy khăn tay ra lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
" Con phải tránh xa Thái Bình ra." Nhìn nhi tử mắt sáng như sao, chẳng mấy chốc sẽ thành chàng trai anh tuấn chẳng kém đại ca, Ngu Tu Dung dặn:
Vân Loan nhón cái bánh trên bàn cho vào mồm:”" Thái Bình không thích con đâu."
Ngu Tu Dung khẳng định chắc nịch:" Đó chỉ là trước kia thôi."
Vân Loan liếm mép:" Tối nay cho con ăn nhiều chút nhé? Con béo như cũ là Thái Bình không thích nữa."
Ngu Tu Dung càng nhìn nhi tử càng thấy chỗ nào cũng tốt, càng nhìn càng thích, còn đẩy tới trước mặt Vân Sơ khoe khoang:" Phu quân, xem thiếp sinh cho chàng nhỉ tử tốt chưa này."
Vân Sơ gật gù, nói chung là hài lòng, dù sao Vân gia cũng không cần dùng cái mặt kiếm ăn:" Không có mùi thuốc, hôm nay không tới thái y viện sao?"
" Hôm nay hài nhỉ tới xưởng số hai xem kính hiển vi, công tượng nơi đó cho rằng mảnh kính hình cầu có thể phóng to đồ vật thêm một chút, con xem rồi, đúng là phóng †o hơn nhưng mà không được thật."
" Ừm, sắp tới nếu không cần thiết con đừng tới xưởng số hai."
Ngu Tu Dung lại kéo nhi tử vê phía mình, cũng dặn:" Viện tử sát bên cũng không được đi."
Vân Loan gật đầu:" Con cũng không vào được mà."
Vân Sơ thực ra không tán đồng lắm chuyện Ngu Tu Dung chăm chút Vân Loan quá mức, song cũng hiểu tâm tình của nàng, giờ chỉ có thể mong Lý Tư sớm sinh con phân tán sự chú ý của nàng thôi, hỏi:" Phải rồi, nghe ý nàng khi nãy thì Thái Bình ở Trường An sao?"
Ngu Tu Dung gật đầu:" Cũng tới chưa bao lâu, Thái Bình ở phủ Ung vương, mời Cẩm Nhi tới tham gia yến hội."
Vân Sơ nhìn thấy Lý Tư từ xa vội vàng đi tới, cau mày:" Không mời Tư Tư à?"
Ngu Tu Dung khẽ thở dài:" Quan hệ của bọn chúng không tới mức đó."
Lý Tư đi tới chỗ Vân Sơ và Ngu Tu Dung, vội vàng nói:" A gia, Thái Bình tới Trường An còn mong theo thiếu phó tòng Giản Tu, thiếu sư Lương Thông cùng với sáu Bắc Môn học sĩ. Danh nghĩa nói là đi du học, con thấy nó không có ý đồ gì tốt."
" Để tối nay con thả độc long vào phòng nó, dọa nó sợ chạy khỏi Trường An cho yên chuyện."
Tỷ muội nhà này quan hệ không tốt, nguyên nhân không phải là một phía, Vân Sơ không cho:" Thế thì khác gì dấu đầu lòi đuôi, Trường An này có cái gì phải che giấu đâu, con cứ mặc Thái Bình."
Lý Tư chạy tới bên cạnh Vân Sơ làm nũng:" A gia, không thể xem thường Thái Bình, nó là đứa vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng dám làm đấy. Trường An không có thì cố tình bày ra."
Vân Loan an ủi Lý Tư:" Tẩu tẩu, đệ cũng không được Thái Bình mời này."
" Hay lắm, hai chúng ta cùng đi làm ác khách." Lý Tư kiếm được đồng minh, lại chạy qua chỗ Vân Loan, nhưng mà sau khi đi quanh nó một vòng lại nói:" Ta chỉ sợ đệ có đi mà không có về."
Giao tình Vân Loan và Thái Bình không tính là tệ, lần này lại không mời nó, không hợp tình hợp lý lắm, song vẫn khuyên can:" Tẩu tẩu, Thái Bình thực ra là một nữ oa tâm tư rất đơn giản."
" Cho dù nó vô hại, nhưng đệ đừng quên, nó là đứa con được hoàng đế, hoàng hậu sủng ái nhất, thêm vào bên cạnh nó toàn là hạng sài lang, đều ăn thịt người cả đấy." Lý Tư chợt hiểu ra:" Phải rồi, ta đoán ra rồi, nó sở dĩ mời Vân Cẩm không dự yến hội, lại không mời chúng ta, chính là đợi hai chúng ta đâm đầu vào lưới để có cớ trị chúng ta."
" Ta thấy vẫn nên thả độc long vào phòng ngủ của nó là tốt nhất, không tin nó không sợ. Kể cả nó biết thỉ sao, ai bảo nó tổ chức tửu yến mà không mời ta trước, đó là hành vi thất lễ, ta đáp trả là đương nhiên."
Vân Sơ lại đang thâm nghĩ chuyện khác, sáng hôm nay huynh đệ Vũ thị nhắc tới xưởng số hai, Vân Sơ nghĩ rằng hai huynh đệ chúng muốn lập công lấy lòng hoàng hậu, nhưng kết hợp với chuyện Thái Bình tới đây, vậy thì đây hẳn là ý của hoàng hậu.
Vốn xưởng số hai cũng chỉ nghiên cứu ít súng pháo đơn giản thôi, không có gì phải che giấu hoàng hậu, kỳ thực là che giấu tất cả, ngoài hoàng đế ra chẳng ai biết gì hết.
Vân Sơ không quá coi trọng, y coi mọi nghiên cứu giống nhau thôi, sau này Lý Hoằng lớn lên rồi, Lý Trị cũng cho hắn biết. Đến năm Càn Phong thứ hai, đám công tượng kia thực sự làm ra súng hỏa mai miễn cưỡng giết được người, Vân Sơ mới tăng cường đầu tư vào đó. Hoàng đế sau khi biết chuyện hạ lệnh cấm Vân Sơ không được phép tiết lộ cho ai biết nữa.
Hiện giờ súng chưa đạt tới yêu cầu của Vân Sơ, nhưng hỏa pháo đã đúc ra sáu khẩu, lần trước Lý Trị tới cũng âm thầm đi xem số pháo này. Không cần phải nói sự chấn kinh của Lý Trị khi đó, ngay cả Tiết Nhân Quý thấy pháo nổ cũng sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Tổng cộng bắt thử mười hai phát, sáu quả pháo bắn ra phát nổ, sáu quả văn bản như ném sáu cục sắt đi, ngoài làm mặt đất thủng một lỗ thì chả được tích sự gì.
So với pháo, Vân Sơ quan tâm tới súng hơn, vì pháo đúc ra ở giai đoạn này thực sự quá nặng, sử dụng trên chiến trường chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân.
Làm gì có tướng quân nào chịu kéo khẩu đại pháo nặng bảy tám tấn đi nghìn dặm đường công thành đoạt trại chứ? Đem ít thì không khác gì trò đùa, muốn phát huy hiệu quả Vân Sơ thấy phải mang ít nhất 10 khẩu pháo, thêm 5 khẩu dự phòng, đến y nghĩ tới công tác hậu cần đã run sợ.
Kéo lên tường thành phòng thủ còn miễn cưỡng dùng được.
Dù là súng hay pháo thì Vân Sơ đều chẳng để ý chuyện bị Vũ Mị biết, dù sao thì thứ này hiện giờ hàm lượng kỹ thuật chẳng cao mấy. Tuy vậy xưởng số hai dưới sự chỉ đạo của Vân Sơ vẫn đang mày mò nghiên cứu nữa là, bằng vào đám quan viên chỉ biết chỉ hồ giả dã của Vũ Mi biết được thứ này thì cách nghề như cách núi, đợi hiểu được nguyên lý phát xạ của súng pháo vẫn xa lắm.
Thêm vào theo ý Vân Sơ, đại pháo tuy vô dụng, nhưng đem ra dọa người ta rất tốt, mời sứ giả các nước tới, chôn sẵn thuốc nổ, sau đó vờ hỏa pháo băn nổ, đủ chấn nhiếp thiên hạ. Vậy mà đem giấu thì thật vô dụng.
Nhưng mà Lý Trị không nghĩ thế, hắn cho rằng đây là trọng khí quốc gia, phải nắm trong tay hắn, trừ nhi tử kế thừa hắn ra, người khác không có tư cách được biết.
Thế nên Vân Sơ mới rơi vào cảnh lúng túng bây giờ.
Có điều nhìn hoàng đế, thái tử, hoàng hậu cùng với những kẻ dã tâm vì xưởng số hai này mà âm thầm chém giết nhau trong bóng tối cũng thú vị lắm.