Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1779 - Q3 - Chương 306: Phải Có Dạ Dung Người.

Q3 - Chương 306: Phải có dạ dung người. Q3 - Chương 306: Phải có dạ dung người.Q3 - Chương 306: Phải có dạ dung người.

Lý Trị và Vũ Mị đều là người vô cùng ưu nhã, bọn họ tinh thông thi từ ca phú, lại còn có trình độ thường thức rất cao, năng lực sáng tác cũng tốt ... Đương nhiên ở loại chuyện này phu phụ họ thường không thèm đi so với loại người như Vân Sơ.

Thái tử Lý Hoằng được Vân Sơ dạy dỗ cũng là thanh niên tốt, phát triển toàn diện, chẳng những là người ôn hòa trọng lễ tiết, công phu mã sóc cũng có thành tựu nhất định.

Ung vương Hiền từ nhỏ đã ham sách vở, học vấn cao, giao du toàn đại nho, tài tử, nhất là mấy năm gần đây, ở đạo học vấn thanh danh đã vượt qua thái tử Lý Hoằng. Lý Hoằng cũng từng công khai khen ngợi hắn trước mặt mọi người.

Tổng thể thì phu phụ Lý Trị, Vũ Mị sinh được hai đứa nhỉ tử ưu tú, còn về đứa khác thì một lời khó nói hết.

An Định công chúa Lý Tư thanh danh không tốt, vì nàng nuôi hai con độc long, nên thành sự tồn tại không cách nào miêu tả trong hoàng thất. Thuận tiện kéo luôn thanh danh Vân thị xuống vực sâu hắc ám.

Vân thị vì thế mà biến thành đối tượng bị quyền quý cô lập, phải thôi, cứ nghĩ tới Vân thị bái phỏng còn nơm nớp lo có độc long bò lên người hay không, ai mà yên tâm nói chuyện được.

Anh vương Lý Hiển thích ngửi mùi thơm, nhờ thân phận hoàng tử của hắn, nên trong phủ cơ bản có thể tìm thấy đủ loại mùi hương lạ trên đời. Không chỉ vậy hắn còn dùng đại bộ phần thời gian vào sự nghiệp dung hợp hương thơm, để làm ra nhiều loại mùi khác nhau, có câu hương bay mười dặm đế hoàng gia, chính là nói tới vương phủ của Lý Hiển ở Lạc Dương.

Tương vương Lý Đán thì thường không ở trong thành, hắn thích đi săn, câu cá, suốt ngày lưu lãng giữa sơn thủy, tuổi còn trẻ mà đã có phong phạm ẩn sĩ rồi.

Thái Bình công chúa rất khác biệt, nàng thích mỹ nam, thích cả mỹ nữ, thích hết tất cả những thứ mỹ lệ. Khi Lý Tư và Vân Loan ngông nghênh đánh đuổi trông cửa, xông thẳng vào phủ Thái Bình công chúa, đi vào đại sảnh đang tưng bừng tổ chức yến hội, khắp nơi nơi thấy tuấn nam mỹ nhân, liền hiểu vì sao Thái Bình chỉ mời mỗi Vân Cẩm, không mới hai người họ, nguyên nhân rất đơn giản, dung mạo không đạt chuẩn.

Không chỉ khách khứa tuấn mỹ hơn người, tới ngay cả cung nga qua lại hầu hạ cũng lộ ra chiếc cổ dài thanh tao trắng trẻo, tựa thiên nga qua lại giữa đám đông.

Lý Tư đi vào bọn họ đang chơi ném bình hết sức náo nhiệt, sự xuất hiện của nàng làm không khí lắng xuống ngay lập tức.

Trò ném bình hôm nay khác nhiều trước kia, mũi tên trong tay phải xuyên qua ba cái vòng vàng mới có thể rơi vào chiếc bình cổ dài nhỏ như khổng tước.

Lúc này tới lượt Thái Bình ném, mắt chỉ hơi liếc về phía cửa, song chẳng có phản ứng gì, mắt vẫn nhắm vào mục tiêu. Trình độ của nàng rất cao, chỉ khẽ lắc cổ tay một cái, mũi tên bay qua khoảng cách sáu mét, xuyên qua ba chiếc vòng vàng, mũi tên thậm chí không chạm vào bình đồng đã chui vào cổ, đến khi chạm đáy mới nghe coong một tiếng.

Thủ pháp ném không chạm bình khiến bốn xung quanh võ tay hò reo tán dương không ngớt, mọi người đều thấy Thái Bình cố tình lờ đi Lý Tư đi vào, cho nên học theo, có điều sợ uy danh Lý Tư, cho nên vờ tập trung xem biểu diễn mà không thấy.

Vân Cẩm ngồi ở ghế thượng khách thì tất nhiên có nhìn thấy nhưng cũng chẳng để ý tới tẩu tẩu và đệ đệ của mình, tính nàng vốn thế mà, chỉ hơi thắc mắc sao bọn họ tới đây thôi. Cho nên một tay chống lên bàn thấp đỡ gò má ưu mỹ, tủm tỉm cười đợi xem sự thể tiến triển thế nào.

Bữa tiệc này với nàng mà nói, thực sự có hơi buồn tẻ.........

Giông tố trong đầu Vân Sơ kéo dái suốt hai canh giờ, cho tới khi Vân Cẩn tới, y mới mệt mỏi mở mắt ra, Lý Tư và Vân Loan chưa về, người về là trưởng tử.

"Nghe nói Lâu Quan Đài biện luận tới chết người phải không?"

Vân Cẩn thay trà mới cho phụ thân rồi đứng bên đáp:" Sắp kết thúc rồi ạ."

Vân Sơ uống ngụm trà cho tỉnh táo:" Có thắng bại không?" Vân Cẩn lắc đầu:" Bọn họ không định phân thắng bại, nếu con có thể giết được Lý Thuần Phong thì đại hội ở Lâu Quan Đài đã là một cuộc biện luận ôn hòa, thắng lợi, có thành quả, hai nhà Phật Đạo sẽ nắm tay nhau cùng kiến tạo tín ngưỡng người Đại Đường."

" Thực ra cũng không hoàn toàn đổ cho Lý Thuần Phong, Đạo Môn có ba mươi ba trùng thiên, tứ phương đại đế, ba mưới sáu thiên cang, bảy mươi hai địa sát. Phật môn thì có vô vàn bồ tát, năm trăm la hán. Tín ngưỡng đôi bên khác biệt, không phải lúc nào chỉ là cạnh tranh ảnh hưởng, luôn có kẻ cuồng tín đồ, sống chết bảo vệ niềm tin của mình. Cho nên ta thấy chỉ cần không phải Thần giáo đơn nhất, các thứ khác đều có thể tiếp nạp."

Vân Cẩn tới gần nói nhỏ:" A gia, không phải thế đâu, còn sợ là Lý Thuần Phong đang mươn lực từ giáo pháo bên ngoài?”

Vân Sơ ngồi thẳng dậy, nếu vậy thì vấn đề không đơn giản, nói không chừng tiếp tới xảy ra chiến tranh tôn giáo:" Nói rõ xeml"

Vân Cẩn nói:" Nghe nói Lý Thuần Phong thông qua Thôi Bối Đồ đã có thể nhìn thấy một chút thần cơ tương lai, cho nên ông ta dựa vào đó sáng lập Thần Cơ Môn. Hiện người bái làm môn hạ Thần Cơ Môn rất nhiều, không thiếu người ngoài quốc thổ."

" Hừ, thứ Thôi bối đồ đó chẳng phải sớm phán định là chẳng có tác dụng gì sao?"

"A gia, người đang nói tới bản thảo thứ nhất, bây giờ đã lưu hành tới bản thảo thứ năm, trong đó thêm vào rất nhiều nội dung rồi, ví như Thổ Phồn đi về phía tây, Liêu Đông quy nạp Đại Đường.”

Vân Sơ vỗ tay vịn ghế:" Dự ngôn chó má gì chứ, chỉ cân không ngừng thêm vào sự kiện lớn, thứ này thời nào chẳng có, người ta gọi là sử sách, không phải dự ngôn."

" Ta cứ tưởng Lý Thuần Phong sẽ dần tiến bộ thành nhà khoa học, ông ngờ ông ta quay trở về con đường thần côn."

Vân Cẩn suy đoán:" Con cho rằng bản thân ông ta khó mà tự chủ được, nhân mã trong hệ phái của họ còn không ít, dù Lý Thuần Phong không muốn thế, đám người đó cũng không để ông ta từ bỏ." Vân Sơ vặn mình lạnh nhạt nói: " Mùa xuân không chỉ có hoa màu sức sống bừng bừng, còn có cả loài cỏ dại điên cuồng sinh trưởng."

Vân Cẩn len lén nhìn sắc mặt phụ thân:" Hay là trừ cỏ dại đi?"

Vân Sơ chống tay suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu:" Thôi, cỏ dại thì cỏ dại, cũng có quyền được sống, ta có tuổi rồi, không thể thiếu dạ dung người."

" Con đi xa về mệt rồi, về nghỉ đi ... à phải chưa được đâu, Thái Bình tới Trường An mở tiệc mới khách, chỉ lão bà con không được mời, nên nó đẫn đệ đệ con đi làm ác khách rồi, giờ ngươi đã về thì xử lý đi, ha ha ha."

Vân Cẩn cười khổ thi lễ với phụ thân lùi ra an bài, may đây là Trường An, xảy ra chuyện gì vẫn ứng phó được.
Bình Luận (0)
Comment