Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1780 - Q7 - Chương 307: Không Cười Nổi Nữa.

Q7 - Chương 307: Không cười nổi nữa. Q7 - Chương 307: Không cười nổi nữa.Q7 - Chương 307: Không cười nổi nữa.

Cả đại điện reo hò vang dội, ra sức tán dương Thái Bình.

Thấy mình và Vân Loan đã tới được một lúc rồi mà không ai để ý, Lý Tư thầm tức giận, vậy các ngươi đừng trách người khác, nàng thả hai con độc long ra, hai con rết đã được huấn luyện vô cùng thuần thục trườn trên thảm dầy, luồn lách đám đông.

Những người kia kỳ thực luôn nơm nớp lo sợ giành một mắt chú ý tới Lý Tư, độc long vừa xuất hiện chưa bò đi mấy bước tức thì bị phát hiện, yến tiệc hỗn loạn, tiếng hò reo biết thành la hét chói tai, tiếng đổ vỡ nối liền không dứt, khách khứa nháo nhào bỏ chạy tránh cho xa. Mặc cho Thái Bình quát tháo thế nào, cũng không sao ổn định được tình hình, trừ Vân Cẩm thần sắc điềm đạm uống rượu ra, ai chạy được thì chạy rồi, còn lại nhũn chân, run cầm cập ôm nhau nhắm tịt mắt.

Lý Tư hôm nay còn cố tình bôi son môi màu tím thâm đáng sợ khoan thai đi tới chỗ ngồi rộng rãi của Thái Bình ngồi xuống, thuận tay cầm lấy mũi tên của Thái Bình ném đi, nàng là người thực sự luyện qua võ nghệ từ Vân Sơ, còn tới rất sát chiến trường, cũng dễ dàng ném vào bình:" Mời khách sao không mời ta, thất lễ quá đấy."

Thái Bình không muốn nhìn bản mặt Lý Tư, quay đầu đi:" Yến hội hôm nay tên là mỹ nhân yến, a tỷ thấy ta mời tỷ có thích hợp không?"

Lý Tư lắc nhẹ chuông vàng gài trên tóc, cười tủm tỉm:" Tỷ phu ngươi luôn nói ta là mỹ nhân hàng đầu nhân gian, cả thiếu niên tuấn kiệt như Ôn Hoan, Địch quang Tự cũng nói như vậy, tài tử một đời Lư Chiếu Lân chuyên môn vì ta làm thơ."

" Tại sao tới chỗ ngươi ta lại thành kẻ xấu xỉ vậy?"

Nói rồi nàng ngồi thẳng người lên, búng tay cho chiếng chuông vàng kêu leng keng, nhìn đám nam nữ run cầm cập trong điện, nói dõng dạc:" Ta, Đại Đường An Định công chúa Lý Tư, các ngươi có xinh đẹp không?”

Lúc này hai con độc long đã men theo cột leo lên, quấn vào đầu rồng, trăm cái chân cào cột, phát ra tiếng rào rào, uy thế của Đại Đường công chúa được hai con độc long hỗ trợ, khiến đại sảnh hỗn loạn lập tức im phăng phắc. Cánh tay Vân Loan còn đeo túi xách tay của Lý Tư, cực kỳ chân chó chạy tới, cười nịnh:" Ở trong nhà, đại tẩu là đẹp nhất."

Không ngờ nói xong không ai phụ họa, đám mỹ nhân kia quá vô dụng, sợ tới không nói lên lời:" Nói mau, tẩu tẩu ta đẹp nhất, không nói kéo ra đánh chất."

Thế là trong điện vang lên tiếng nịnh bợ lộn xộn "An Định công chúa đẹp nhất" " Tư công chúa xinh đẹp không ai bằng", không biết tên ngớ ngẩn nào hô " tẩu tẩu nhà ta xinh đẹp nhất."

Thái Bình không coi hai con độc long trên cột ra gì, nghe mẫu thân nói rồi, chẳng qua là hai con sâu lớn một chút mà thôi, thực ra chẳng có gì đáng sợ, đao nhanh một chút là chém chết được mấy con.

Thấy Vân Loan dám quát tháo trên yến hội của mình, Thái Bình cả giận:" Vân Tiểu Điểu, ngươi nhìn bậc tuấn ngạn ở đây, ngươi đánh được ai mà dám lớn lối?"

Vân Loan hết sức vô sỉ vênh mặt lên:" Ta không đánh được ai, nhưng đại ca ắt đánh được, nếu đại ca ta cũng không đánh được, không phải còn có a gia ta sao? Kẻ nào dám đánh ta, cẩn thận a gia ta tới nhà ngươi trói lại đánh cả nhà các ngươi."

" Ngươi, ngươi..." Thái Bình ức lắm, nhưng Vân Loan đã lôi ra Vân Sơ ra rồi liền không dám nói tùy tiện nữa, nên nhớ Vân Sơ ngay trên triều đường một mình ẩu đả bách quan, gần đây ở Trường An ngang nhiên chém đầu một hoàng môn thị lang giữa thanh thiên bạch nhật:

Nếu là thiếu niên lang bất kỳ nhà quyền quý nào dám nói câu này, Thái Bình không thèm nhìn sau hắn là ai, nàng cho hắn biết sự lợi hại của công chúa Đại Đường. Đáng tiếc, do Vân Loan nói ra, người cha hung bạo của nó thực sự dám đánh cả nhà người 1a.

Nàng tuy được phụ hoàng, mẫu hậu sủng ái, nhưng không dám khẳng định, Vân Sơ không dám giáo huấn mình, huống hồ đây là Trường An.

Thoáng cái cân nhắc thiệt hơn xong, đôi mắt Thái Bình đỏ hoe, suy sụp ngã xuống chỗ ngồi, cứ như bị tên hoàn khố Vân Loan ức hiếp, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Trước kia lúc nào nàng ở trên cao vời, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước bất kỳ hình thức nào, nàng muốn xem, rốt cuộc có ai đứng ra vì nàng không?

Thái Bình vừa ngã xuống, đại điện đang nhốn nháo tâng bốc vẻ đẹp của Lý Tư lại lần nữa yên tĩnh.

Vân Loan biết Thái Bình cao ngạo, chưa bao giờ thua thiệt ai, lần này phải nhịn mình, hẳn là ấm ức tủi thân lắm, lòng cũng áy náy, định tới bên cạnh an ủi vài câu.

Ai ngờ chân vừa di động, trước mặt liền xuất hiện thêm một bóng người.

Vân Loan vừa ngẩng đầu nhìn mặt tên đó liền cúi xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn, mắt chiếu thẳng vào mặt hắn, quát:" Cúi đi!"

Nam tử đó cao hơn Vân Loan một cái đầu, dung mạo càng tuấn tú quá đáng, trầm giọng nói:" Vân thị tử thật ngang ngược."

" Ta ngang ngược chỗ nào?"

"A gia ngươi thực sự có thể trói cả nhà ta lại đánh sao?"

"Ta chỉ nói sự thật!" Vân Loan muốn đẩy nam tử anh tuấn đó ra, không ngờ cái tên trông chẳng có mấy lạng thịt ấy toàn thân trên dưới toàn là cơ bắp, đẩy như đẩy trụ đá, không đẩy được người ta còn bị hất văng về phía sau hai bước:

" Ngươi là ai?" Khoảng cách hai người xa một chút, Vân Loan nhận ra tên đó đâu chỉ anh tuấn, tới ngay khí chất cũng là hạng nhất, chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến khối nam tử tự ti cúi đầu:

Vân Cẩm thấy đệ đệ mình thua thiệt cũng chẳng giúp, như người ngoài lạnh nhạt nói một câu:" Dực Thành nam Tiết Tự, nhi tử của Thành Dương công chúa."

Vân Loan không biết lấy đâu ra một cái bình ngọc trống, lúc lắc nói:" Tỷ tỷ, sau này cố gắng tránh xa hắn ra một chút, trên người hắn có bệnh bẩn đấy."

" Láo toét, ngươi đừng nghĩ ngươi còn nhỏ ta không dám đánh ngươi..."

Vân Cẩm không để ý tới Tiết Tự đang tái mặt vì giận, vẫn thong thả nói:" Thành Dương công chúa gia giáo nghiêm ngặt, Tiết công tư sao mắc loại bệnh ấy được."

Vân Loan thở dài hết sứ giả dối:" Trước kia khả năng là chưa có, nhưng bây giờ thì có rồi đấy, hắn xô vào cái bình ngọc của đệ. Cái bình này chứa mầm bệnh của hai mươi mấy người bệnh do lão thần tiên lấy được, chuẩn bị đem đi làm thí nghiệm, giờ đổ hết lên người hắn rồi."

Nói rồi nhảy phắt ra sau, tránh thật xa Tiết Tự.

Người ở gần Tiết Tự sợ hãi dạt cả ra, Tiết Tự cúi đầu xuống phát hiện vết ướt trên áo bào, gương mặt thoáng cái trắng bệnh, ngẩng đầu nhìn Vân Loan, rống một tiếng phẫn nộ, giơ nắm đấm nhào tới.

Vân Loan biết mình không đánh được, nấp sau cái trụ lớn, thân pháp nó nhanh nhẹn, nhất thời Tiết Tự cuồng nộ không bắt được.

Vữu - chiếc đũa trong tay Vân Cẩm lao vút đi, cắm phập vào cột trước mặt Tiết Tự, Tiết Tự toát mồ hôi khựng người tại chỗ không dám nhúc nhích, nghe giọng lành lạnh của Vân Cẩm sau lưng truyền tới:" Dực Thành nam, mầm bệnh khác với bệnh, ngươi chỉ cân ngay lập tức thiêu hủy y phục trên người, ngâm mình trong nước vôi nửa canh giờ, lại ngâm trong nước liễu chi nửa canh giờ, cuối cùng lấy thuốc sát trùng lau người, sẽ không có hậu quả gì đâu."

Mắt nàng lại quét qua đám tuấn nam mỹ nữ khiếp sợ trong phòng, rút khăn tay che mũi:" Các ngươi cũng thế, thứ này có thể lan truyền theo nước bọt đấy."

Tiết Tự vừa sợ vừa giận, mắt đầy thù hận quát Vân Loan "nhất định không bỏ qua cho ngươi, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, gọi quản sự phủ công chúa tới mau chóng chuẩn bị nước vôi, nước chỉ liêu và thuốc sát trùng cho hắn.

Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Thái Bình, đám tuấn nam mỹ nữ nàng mời tới hốt hoảng bỏ chạy, thậm chí có người vừa chạy vừa cởi bỏ y phục, ném ở đại điện.

Vân thị lúc nào cũng sống dưới ánh mắt soi mói, nên gần đây chuyện Vân Loan theo lão thần tiên học phụ khoa thành trò cười cho đám huân quý trong thành Trường An, ai dè trò cười đó giờ không ai cười nổi.

Chẳng mấy chốc đại điện vắng tanh.
Bình Luận (0)
Comment