Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1781 - Q7 - Chương 308: Trẻ Con Nghịch Ngợm.

Q7 - Chương 308: Trẻ con nghịch ngợm. Q7 - Chương 308: Trẻ con nghịch ngợm.Q7 - Chương 308: Trẻ con nghịch ngợm.

Bàn ghế ngổn ngang, đồ ăn vương vãi, lại còn mấy bộ giày dép, áo khoác, đai lưng vứt đó, ai không biết còn tưởng là có cướp xông vào nhà.

Yến tiệc đang tưng bừng thoáng cái chỉ còn lại Lý Tư, Vân Cẩm, Vân Loan và Thái Bình, cùng với đám cung nga rõ ràng đã sợ chết khiếp nhưng không dám vứt bỏ công chúa bỏ chạy.

Người khác chạy hết rồi, Thái Bình không thèm vờ vịt nữa, như con hổ cái nhào bổ vào Vân Loan, cướp lấy cái bình ngọc trong tay nó, nhắm một mắt nhìn vào trong bình, kéo Vân Loan lại gần hỏi:" Lời ngươi nói có thật không?"

" Đám đó ngốc, ngươi cũng ngốc luôn à?" Vân Loan khịt mũi:" Ta mà dám đem mầm bệnh ra khỏi phòng thí nghiệm, không cần lão thần tiên ra tay, a gia ta cũng treo ta lên cột cờ phơi khô, ai dám mang thứ nguy hiểm đó đi chơi, chẳng may gặp sự cố, ta hại mình trước à?"

" Mất hứng!" Thái Bình ném trả bình ngọc cho Vân Loan, đi được hai bước đột nhiên quay lại, ôm cánh tay Vân Loan nài nỉ:" Vân Tiểu Điểu, đưa ta tới phòng thí nghiệm chơi đi."

Mới nửa năm không gặp thôi, Thái Bình lại cao hơn một ít, trên đầu búi một búi tóc cao vút đen huyền, dưới mái tóc mây là một gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết kiều my vô song, mi như trăng non, mắt như thu thủy, thiếu nữ mười ba mười bốn đang dần khoe ra dung nhan tuyệt thế.

Bây giờ là tối mùa xuân còn khá lạnh, hôm nay Thái Bình bày tiệc nên ăn mặc cung trang cầu kỳ, nếu không Vân Loan cảm thụ được thân thể thiếu nữ mời lớn rồi. Có điều bất kể Thái Bình xinh đẹp ra sao hấp dẫn ra sao không lừa được Vân Loan, nó lắc đầu quầy quậy, ai dám đưa nha đầu điên này tới đó:" Không đi, ngươi bỏ suy nghĩ đó đi, dù ngươi là Thái Bình công chúa, nếu dám trộm mầm bệnh của lão thần tiên, bị phạt cấm túc còn là nhẹ, không chừng bị bắt theo lão thần tiền học tập đấy ... Phải rồi, vì sao vừa rồi ngươi không sợ."

Thái Bình trở mặt rất nhanh, biết Vân Loan vô dụng liền hất tay nó ra:" Ta không tin tẩu tẩu, tỷ tỷ của ngươi ở đây mà ngươi dám đem mầm bệnh ra."

Vân Loan cười hì hì:" Công chúa anh minh, có điều chuyện này đừng nói vội, đợi chúng ngâm nước chán rồi hãng nói ra?"

" Có cần làm tới mức đó không?"

" Hừ, ta không chịu được trong thành Trường An có nam tử anh tuấn hơn ta."

Thái Bình cười gập người:" Tiểu Điểu Nhi ơi Tiểu Điểu Nhi, thế thì ngươi gặp phiền toán rồi đấy, ít nhất ngươi phải đem một nửa số nam tử trong thành Trường An ném vào nước vôi ... Tiểu Điểu Nhi này, không tới phòng thí nghiệm nữa, ngươi ta tới xưởng số hai của hỏa dược ti được không?"

Vân Loan tò mò:" Ngươi đến đó làm gì, tới đó ngươi có hiểu gì đâu?"

Lý Tư ngồi trên cao thong thả ăn uống nói vào:" Mẫu hậu muốn biết trong xưởng số hai có gì, làm gì, nhưng cũng biết đó là cấm ky của phụ hoàng, không thể quang minh chính đại mưu đồ nơi đó, cho nên phái Thái Bình tới xem, đúng là quá thích hợp."

Vân Loan "à" một tiếng, giả ngốc:" Thế thì ngươi nên tìm a gia ta chứ?"

Đôi mắt nhung của Vâm Cẩm lóe lên, nàng thoáng cái hiểu ý đồ của hoàng hậu rồi, chuyện của trẻ con sao cần nói với trưởng bối, đây là cái cớ tốt, a gia mà từ chối thì tức là đẩy quan hệ hai bên vào ngõ cụt luôn rồi.

Hoàng hậu đã xuống nước, a gia không thể tỏ thái độ quá cứng rắn.

Thái Bình chớp chớp mắt, cười hì hì với Vân Loan:" Khi bản công chúa tới đây, mẫu hậu nói với ta, chỉ cần nói với ngươi là được, không cần làm phiền Vân hầu. Vân Tiểu Điểu, ngươi không từ chối chứ?"

Vân Loan đưa mắt nhìn a tỷ, thấy a tỷ quay sang nâng ly với tẩu tử không để ý tới mình, mắt đảo qua đảo lại một cái, nói:" Được, ba ngày sau ta dẫn ngươi đi tới Chung Nam Sơn chơi đùa.

Thái Bình nghe vậy mừng lắm, xoay người ra lệnh cho nữ quan bên cạnh:" Đi nới với những kẻ đang ngâm nước vôi, phải ngâm một tiếng mới có thể hoàn toàn tiêu độc được." Sau đó xoa ngực Vân Loan:" Sao, nguôi giận chưa?”

Vân Loan nhìn gương mặt đẹp như hoa của Thái Bình, than:" Chẳng may ta bị bệ hạ bắt đi chặt đầu, ngươi nhớ xin cho ta đấy."

" Làm gì có chuyện đó."

" Có, ta khẳng định, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."

Thái Bình cười càng thêm vui vẻ kéo tay Vân Loan, sai cung nga dọn bàn tiệc mới.

Bữa tiệc ngay từ đầu ẩn chứa giông tố cuối cùng kết thúc tốt đẹp, chỉ là trên đường về, Vân Cẩm nhìn Vân Loan bị chuốc say ngủ gục trên đùi mình mà thầm than, đệ đệ cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng, sau này thế nào còn khổ nhiều.

Đêm tôi qua đi, trời lại sáng...

Bữa sáng của Vân thị phát sinh biến hóa rất lớn, từ lúc Vân Sơ tới Trường An, ăn uống đơn giản, tới khi gia tộc giàu có trở nên thịnh soạn, tới thời phú quý trở thành tinh xảo, rồi quay lại sự đơn giản ban đầu.

Trước mặt Vân Sơ đặt một bát mỳ, một đĩa dưa muối màu tím. Ngu Tu Dung thích ăn bánh, trước mặt nàng là chiếc bánh hành cùng với bát cháo gạo kê.

Vân Cẩn bẻ bánh hồ mới nướng ra, kẹp trứng rán và thịt trâu áp chảo vào giữa. Lý Tư ăn mỳ thịt băm, vừa ăn vừa nhìn Vân Cẩm thong thả cắn từng miếng nhỏ bánh hấp cùng rau cải, có điều nàng không giữ dáng đâu, cả đĩa bánh đầy đấy.

Thực ra trong nhà a gia, a nương ăn uống dễ tính, Vân Cẩn thì thích gì Lý Tư nằm lòng từ bé, khó chiều nhất là Vân Cẩm, tiểu cô tử ăn mỗi miếng mà không nhíu mày một lần là thành công rồi.

Còn Vân Loan à, nó cơ bản không tính, đang lớn, trước mặt là bốn cái quẩy rán, thế là được.

Người Vân gia đều luyện võ, bởi thế không thể thiếu năng lượng, nhất là bữa sáng, không cung cấp đủ năng lượng không thể giữ được đầu óc tỉnh táo suốt cả ngay.

Thái Bình công chúa đúng lúc này dẫn một đám nữ quan và nanh vuốt nghênh ngang vào Vân gia. Nanh vuốt chưa có tư cách bước qua đại môn màu đen của Vân thị, nữ quan chỉ có thể tới hoa sảnh, có thể không cần thông báo có thể tiến thẳng vào hậu trạch Vân thị chỉ có Thái Bình và hai cung nữ thiếp thân.

Vốn Thái Bình cũng không thể vào thẳng hậu trạch Vân thị như thế, nhưng vì trên người Vân Sơ từng là lão sư của thái tử, khiến Thái Binh cũng có thể tự đặt mình vào vị trí đệ tử, đường hoàng mà vào Vân thị ... Đó là lý do người khác phải nghĩ ra bao biện phòng khi bị đàn hặc thôi, chứ Thái Bình chẳng bận tâm.

Vân Loan quay đầu lại nhìn chỉ thấy sau đầu Thái Bình có một đóa hoa mẫu đơn gần như to bằng đầu nàng, thốt lên:" Thật to."

Vân Cẩn thì đặt nửa chiếc bánh ăn dở xuống, đứng dậy thi lễ với Thái Bình:" Hoa rất đẹp!"

Thái Bình tửm tỉm cười nhìn Lý Tư:" A tỷ trước kia thích mang hoa thế này, muội học theo a tỷ."

Lý Tư thừa hiểu Thái Bình không tử tế gì, châm chọc mình đầu to, trước kia nàng hay đeo hoa như thế, nhưng không khoa trương quá đáng như Thái Bình, lạnh nhạt nói:” Ta còn chưa quên khi đó ngươi nói gì đâu."

Thái Bình vuốt lọn tóc buông xuống:" Khi đó muội muội còn nhỏ, chưa biết thưởng thức mà."

Thấy đám trẻ tuổi trêu đùa, Vân Sơ và Ngu Tu Dung đặt đũa xuống rời đi, từ đầu tới cuối Thái Bình không đi tới thi lễ với y, Vân Sơ cũng không để ý tới tiểu cô nương này.

Chuyện trẻ con thì để trẻ con giải quyết.
Bình Luận (0)
Comment