Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1782 - Q7 - Chương 309: Thêm Một Người Nhập Cuộc.

Q7 - Chương 309: Thêm một người nhập cuộc. Q7 - Chương 309: Thêm một người nhập cuộc.Q7 - Chương 309: Thêm một người nhập cuộc.

Phu thê Vân Sơ đi rồi, bàn cơm chỉ còn lại toàn người trẻ tuổi, Thái Bình ra chiều tiếc nuối than:" Tiếc quá, bản cung lại không được quân hầu đích thân chỉ bảo rồi."

Câu này chẳng ai hưởng ứng, chỉ có Vân Cẩn cười một cái cho có.

Lý Tư khịt mũi:" Chẳng qua là a gia không thích dạy ngươi mà thôi."

Thái Bình cũng chẳng để ý, quả nhiên đạt được mục đích trêu chọc Lý Tư rồi, nàng rút bông hoa mẫu đơn to tới chướng mắt ra, thuận tay ném cho Lý Tư, quay sang nhìn Vân Cẩm.

Vân Cẩm nãy giờ như chẳng để ý tới xung quanh, gương mặt vẫn lạnh nhạt như thế, thong thả nhón tay lấy một miếng bánh đưa lên miệng, cẩn thận dùng hàm răng trắng như bạch ngọc cắn nhẹ một miếng, từ từ thưởng thức, chỉ nhìn nàng ăn cũng thấy mỹ cảm.

Thái Bình tức thì ngồi xuống bên cạnh, mắt long lanh, thái độ khác hẳn với Lý Tư, cực kỳ thân thiết nói:" Vân Cẩm tỷ tỷ, có muốn cùng ta tới xưởng thứ hai xem không?"

Vân Cẩm khẽ lắc đầu:" Đó không phải nơi một nữ tử như ta nên tới."

Thái Bình lại quay sang Vân Cẩn môi hồng răng trắng, ngồi một chỗ phong độ hơn người:" Đại huynh đưa muội đi nhé."

Vân Cẩn cười:" Đó là việc của Tiểu Điểu Nhi mà."

Vân Loan lúc này còn đang cắm mặt gặm cái quẩy to như cổ tay nàng, mồm mép dính mỡ, trông thô tục vô cùng, kém xa ca ca tỷ tỷ mình. Thái Bình thầm thở dài, nhưng hết cách rồi, việc này mẫu hậu giao cho không thể không làm, tóm ngay cổ áo nó lôi đi xênh xệch.

" Đợi đã..." Vân Loan trước khi đi còn cố với tay lấy nốt cái quẩy còn lại trên đĩa, chẳng phản kháng, cứ vậy vừa ăn vừa để mặc Thái Bình kéo nó rời khỏi Vân gia.

Ra tới ngoài cửa, lúc sắp lên xa giá, Thái Bình quay đầu lại nhìn Vân gia thấp thoáng dưới khóm trúc xanh mướt, mấy con chó nhỏ đang chạy đuổi nhau trước cổng, không xa hoa lộng lẫy nhưng có cái gì đó gần gũi làm người ta lưu luyến, giọng có chút tủi thân:" Tại sao quân hầu lại không muốn thân cận với ta."

Vân Loan ăn xong miếng quẩy cuối cùng, thấy tên hộ vệ tuấn mỹ theo sát Thái Bình, liền lau hai tay lên người hắn, khi không còn chút dầu mỡ nào cho tay xuống kênh nước mát trước nhà rửa tay:" Sống đơn giản một chút không được sao? Đừng nghĩ nhiều."

Thái Bình chắp tay sau lưng hét lớn về phía đại môn Vân thị:" Trong số con cháu Lý thị, chắc gì chỉ có thái tử là tuấn kiệt."

Vân Loan gật gù:" Tẩu tẩu ta cũng là nữ trung tuấn kiệt hiếm có."

Thái Bình hừ mũi:" So với việc ngươi gọi cô ta là tẩu tẩu, chẳng như gọi là a tỷ càng thích hợp hơn đấy."

Vân Loan lấy nụ cười ngốc nghếch ra ứng phó, không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, dù sao trước khi đại ca thành hôn, nó vẫn gọi Lý Tư là a tỷ mà. Thay vào đó nó quay sang đánh gia cái tên vừa bị lau lên người, nói với Thái Bình:" Này, cái tên hộ vệ của ngươi ở đâu ra thế, vừa rồi ta chỉ lau chút dầu mỡ lên người hắn, vậy mà hắn dám trừng mắt với ta."

Thái Bình phì cười:" Hắn là Vũ Du Ky, là biểu huynh của ta, mẫu hậu ta hi vọng ta có thể thích hắn. Tính hắn rất tốt, nói chuyện cũng rất dí dỏm, trừ tướng mạo không tốt lắm thì cái gì cũng được, ta muốn đợi xem thế nào, nếu không có người tốt hơn thì đồng ý gả cho hắn."

Vân Loan kéo tay áo Thái Bình, lần nữa chỉ Vũ Du Ky đang trợn toét mắt nhìn nó:" Tính khí hắn nào có tốt như ngươi nói."

Thái Bình lên xe ngựa, khẽ nói:" Mẫu hậu nhất định phái hắn tới, thong thả nhìn, nói không chừng hôm nào đó nhìn vừa mắt."

Vân Loan nhảy lên một thớt ngựa, hình như là của Vũ Du Ky.

Thái Bình cách rèm hỏi Vân Loan:" Ngươi không lên à?"

Vân Loan nói với Vũ Du Ky:" Ngươi xem, ta cưỡi ngựa của ngươi là muốn tốt cho ngươi đấy, ngươi nhớ cám ơn ta nhé, con ngựa này coi như tặng ta đi. Ngươi đi cùng xa giá với công chúa là được."

Nói rồi cưới ngựa đi trước.

Thái Bình cười ngặt ngoẽo, chính vì thế nàng thích ở cùng Vân Loan, bảo Vũ Du Ky:" Không cho ngươi cưỡi ngựa, ta muốn xem xem ngươi theo kịp không?"

Lời vừa dứt thì xa giá nhanh chóng lên đường, đuổi theo bóng lưng Vân Loan.

Vũ Du Ky phẫn nộ cực điểm, đang định quát chửi thì một bóng roi quất xuống lưng hắn, cảm giác nóng rát nhanh chóng truyền khắp toàn thân, tiếng chửi vừa ra khỏi miệng đã nuốt vào.

Quay đầu sang nhìn thấy một nữ quân ngồi trên lưng ngựa vừa mới thu roi lại, thấy Vũ Du Ky chưa chịu nhúc nhích, roi lần nữa giơ lên.

Vũ Du Ky cắn chặt răng chạy ...

Xưởng hai hỏa dược ti không nằm trong thành Trường An mà tọa lạc ở trên Long Thủ Nguyên bên ngoài Huyền Vũ Môn, nếu từ Vân thị đi tới xưởng số hai, băng qua Hoàng Thành là cách nhanh nhất.

Vân Loan không thích đi qua Hoàng Thành, cùng Thái Bình rời khỏi thành Trường An, men theo tường thành đi về phía bắc.

Rất nhiều lần Thái Bình gọi Vân Loan lên xe ngựa, thậm chí còn lấy cả thịt hươu khô ra dụ nó. Vân Loan suýt mắc bấy rồi đấy, nhưng khi mở cửa xe chuẩn bị lên thì phát hiện ra trong xe không ngờ còn có một thiếu niên tuấn mỹ quá mức, thế là thịt hươu chẳng còn ngon nữa.

" Này, ngươi lên đây đi, ta sẽ bảo hắn xuống." Thái Bình nhoài quá nửa người ra khỏi cửa sổ xe, lớn tiếng gọi Vân Loan:

Vân Loan phát hiện Vũ Du Ky chạy phía sau xe, mồ hôi mồ kê đầm đìa cả người, tóc tai tán loạn, vẫy vây tay với hắn. Vũ Du Ky mắt tóe lửa dốc sức đuổi tới muốn cướp ngựa trở lại, đúng lúc này Vân Loan vung roi quất vào tay nắm cửa xe ngựa kéo ra, chỉ tên thiếu niên kia, hét to:" Người muốn cướp công chúa với ngươi là hắn không phải ta." Nói rồi thúc mạnh ngựa phóng vèo đi.

Vũ Du Ky bị Vân Loan chọc phát điên, còn cố ky gì nữa, nhảy phắt lên xưa ngựa, tức thì trong xe trở nên huyên náo.

Vân Loan chẳng cần đoán cũng biết có chuyện gì, đắc ý cười ha hả, không ngờ nghe thấy giọng Thái Bình từ sau lưng nó truyền tới.

" Ngươi thật xấu xal"

Tiếp ngay đó gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Thái Bình cùng con ngựa trắng xuất hiện bên cạnh, Vân Loan dứt tóc trên đầu:" Ngươi ra từ lúc nào thế?"

" Khi ngươi gọi Vũ Du Ky chạy tới, sao nào, trong xe ta có mỹ nhân làm người tức giận à?” Thái Bình cười khanh khách:

Vân Loan nuốt nước bọt:" Ngươi còn chưa qua lễ trưởng thành đã lêu lổng với nam tử bên ngoài, về sau ngươi sao tìm được phò mã có bản lĩnh."

Thái Bình nhìn hai người còn đang đánh nhau trong xe, khinh thường nói:" Đã là phò mã thì làm gì có bản lĩnh?"

" Đại ca ta cũng là phò mã."

" Tiểu Điểu Nhi, gần đây ngươi cũng trở nên anh tuấn rồi, nếu như ngươi chịu làm phò mã của ta, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi."

Vân Loan tức thì lau mồ hôi đầy mặt, vò tóc bù xù, cố gắng làm cho mình trông thật xấu:" Không được đâu, ta có thói quen đánh lão bà đấy, ngày nào không đánh là ngứa tay, ngươi là công chúa không đánh được, cho nên không thể cưới ngươi."
Bình Luận (0)
Comment