Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1783 - Q7 - Chương 310: Thêm Một Người Nhập Cuộc. (2)

Q7 - Chương 310: Thêm một người nhập cuộc. (2) Q7 - Chương 310: Thêm một người nhập cuộc. (2)Q7 - Chương 310: Thêm một người nhập cuộc. (2)

Tiểu nương tử nhà người ta bằng tuổi này nhìn thấy nam tử có khi xấu hổ bỏ chạy, chuyện cưới gả chẳng dám ý kiến một câu. Thái Bình thì khác, chẳng hề xấu hổ, nàng dùng roi ngựa tơ vàng khẽ gõ lên yên ngựa, đường hoàng nói với Vân Loan: " Chỉ cần ngươi đừng ra tay quá nặng thì ta vẫn nhẫn nại được, thế nào, có muốn làm phò mã của ta không?"

Đang nói chuyện thì một người phá vỡ cửa xe ngựa, ngã xuống ở phía chính diện xe ngựa, lăn trên mặt đất mấy vòng nhanh chóng bật người dậy, bám lấy càng xe, hung mãnh xông vào xa giá.

Lại lần nữa trong xe vang lên tiếng đánh nhau dữ dội, đôi mắt đẹp của Thái Bình nhíu lại, đó là xa giá của nàng đấy, hai tên khốn kiếp định làm gì vậy, vốn định can thiệp, nhưng nghĩ tới chuyện chính quan trọng hơn, nói:" Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, chúng ta mau tới xưởng số hai."

Mặc dù Thái Bình ngồi nghiêng một bên trên lưng ngựa kiểu quý phụ, nhưng tốc độ vẫn tăng lên rất cao, Vân Loan phải thúc ngựa đuổi theo.

" Ôi, ta cũng biết trên đời này người thực sự có bản lĩnh sẽ chẳng chịu làm phò mã của ta, giống như ngươi vậy, tuy ngươi chẳng là cái thá gì, nhưng danh vọng a gia ngươi quá cao, con người kiêu ngạo, tuyệt đối không có chuyện chịu cúi đầu trước mẫu hậu ta. Mẫu hậu ta cũng như thế, không bao giờ cúi đầu trước a gia ngươi, cho nên tuy ngươi là nhân tuyển phò mã tốt nhất của ta, giữa hai chúng ta lại chẳng có chút khả năng nào."

" Cho nên Tiểu Điểu Nhi, ngươi không cần lo ta bắt ngươi làm phò mã, có điều chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, cũng được tính là thanh mai trúc mã, là một đôi bằng hữu tốt rồi đúng không?" Thái Bình nhìn Vân Loan đầy thâm tình:

Vân Loan rùng mình:" Thôi, thôi, làm bằng hữu tốt của ngươi hậu quả nghiêm trọng lắm, chúng ta không nên làm bằng hữu tốt thì hơn. Nếu như ngươi mở tiệc, cổ chức ca vũ hay mở tửu hội gì đó, gọi ta một tiếng, ta nhất định sẽ tới."

Thái Bình than:" Từ cổ nam nhân đều là hạng bạc bẽo phụ lòng." Vân Loan nhìn lại, không biết làm sao hai nam tử đánh nhau kia biết thành bị xe ngựa kéo đi rồi, không tán đồng lời này:" Ta thấy câu đó dùng với ngươi thì tốt hơn."

Thái Bình cười khanh khách:" Chỉ Tiểu Điểu Nhi hiểu ta, thật hận sinh ra không phải là nam nhi."

Vân Loan lắc đầu:" Nếu ngươi là nam nhi có khi giống hệt Anh vương với Tương vương rồi."

Thái Bình thoáng suy nghĩ là hiểu lời này, sắc mặt âm trầm, câu này không sai, ba huynh muội bọn họ thân thiết từ nhỏ, nàng không biết rõ sao, hai người huynh trưởng của nàng không tới nỗi kém như vậy. Tất cả vì thái tử ca ca của nàng quá mạnh mẽ, bọn họ không thể không tìm đường sinh tồn khác.

Mắt thấy Long Thủ Nguyên đã ở phía trước, xa xa là thành quan, bên trên cường nỏ nhọn hoắt chĩa về phía dưới, như sẵn sàng xạ kích bất kỳ lúc nào. Vân Loan ghìm ngựa lại chạy chậm hơn, gọi Thái Bình:" Ngươi nghĩ cho kỹ đi, nhất định muốn vào chứ?"

Thái Bình chẳng suy nghĩ:" Ngươi yên tâm đi, chẳng lẽ thái tử ca ca còn giết ta hay sao?"

Vân Loan nhảy xuống ngựa, giữ lấy dây cương con ngựa trắng, đợi Thái Bình xuống ngựa, cởi lệnh bài đeo bên hông ra, giơ lên với nàng:" A gia ta nói với ta, thái tử điện hạ nhất định sẽ là quân vương tiếp theo của Đại Đường, chuyện này không ai thay đổi được. Cho nên ta hỏi lại ngươi lân nữa, Thái Bình, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Thái Bình nghiêm mặt đáp:" Ta nhất định phải vào xem."

Vân Loan nghiêng người sang, hết sức lễ độ đưa tay mới:" Công chúa điện hạ, mời!"

Xưởng số hai, chỉ nghe cái tên thôi là biết do Vân Sơ đặt rồi, phong cách của y trước sau như một, đơn giản, trực tiếp, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ của Đại Đường.

Cái tên hơi tâm thương, có điều hệ thống phòng ngự ở đây thì không thể xem thường được, người đứng ngoài thủ vệ thành quan đều là cấm vệ, thông thường cấm vệ là thân binh của hoàng đế, chỉ phụ trách an toàn nhân thân của hoàng đế, thường trú ở đại nội, bên ngoài rất khó gặp được.

Ngay cả Vân Loan tới nơi này, thái độ cũng rất khác bình thường, không dám tùy tiện, hướng về giáp sĩ đứng ở cổng thành, thi lễ chào hỏi:" Trương thúc!"

Giáp sĩ đó che giáp mặt, không ai biết được vẻ mặt của hắn thế nào, thế nhưng qua đôi mắt có thể nhận ra được lửa giận của hắn. Hắn không để ý tới Vân Loan, mắt nhìn chằm chằm vào lệnh bài trong tay Thái Bình, không nói không rằng.

Thái Bình hai tay khoanh trước ngực, đặt lệnh bài ở vị trí bắt mắt hơn, đi thẳng tới trước giáp sĩ, ngẩng đầu nhìn giáp sĩ hùng tráng như núi cao gấp rưỡi mình:" Tưởng quân không nhận lệnh bài sao?”

Trương tướng quân khom người thi lễ:" Mời điện hạ vào thành."

Thái Bình tươi cười đáp lễ, cùng Vân Loan đi qua cổng thành trùng trùng binh sĩ bảo vệ, tiến vào nơi thần bí bậc nhất Đại Đường.

Thế nhưng làm Thái Bình bất ngờ là, vừa đi qua cổng thành một cái, bên trong chẳng hề giống nàng tưởng tượng chút nào, nơi này như một trấn bình thường ở Đại Đường. Qua cổng thành một cái là đường chính, hai bên đường là quán trà, quán ăn, các loại cửa hiệu kinh doanh.

Chỉ có một điều khác là trên đường rất yên tĩnh, không phải vì thiếu người mà vì người ở đây đa phần đi bộ, không thấy ngựa xe qua lại, hai bên đường không ít người làm việc, ăn uống, mua sắm, thậm chí ở góc đường Thái Bình còn thấy một tòa thanh lâu nho nhỏ.

Vân Loan vừa đi vừa giải thích cho Thái Bình:" Người trong tòa thành này đã sinh sống ở đây gần 20 năm rồi."

Thái Bình hiểu ý:" Họ chưa từng ra ngoài phải không?"

Vân Loan gật đầu:" Những thứ nghiên cứu ở trong đây với Đại Đường mà nói đều rất quan trọng, tất cả đều là trọng khí quốc gia, không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài. Bởi thế tòa thành này còn có một cái tên, đó là Bất Quy Thành."

Mặc dù cũng có người qua người lại, cũng có tiếng nói cười trò chuyện, nhưng chẳng làm người ta thoải mái chút nào, Thái Bình cau mày:" Nên như thế." Vân Loan nhỏ giọng nói:" Nhưng bây giờ ngươi vào rồi, những người này có hi vọng ra ngoài."

Thái Bình rất thông minh, nàng quay ngoắt sang, đôi mắt âm u nhìn Vân Loan:" Có phải vì ta biết rồi, tức là bí mật ở nơi này sẽ không giữ được nữa, cho nên liên chuẩn bị mở cửa. Vậy nói cách khác, nơi này phòng bị nghiêm ngặt như thế mục đích là ngăn cản mẫu hậu và ta."

Vân Loan gãi đầu:" Hình như là thế"

Thái Bình hít sâu một hơi khiến đồi ngực nhỏ của nàng căng lên, tức giận bộc phát dữ dội:" Chẳng lẽ trong mắt các ngươi, ta và mẫu hậu ta không đáng tin như thế? Khiến các ngươi đề phòng mẹ con ta như ngoại tặc?"
Bình Luận (0)
Comment