Q7 - Chương 311: Còn tin được không?
Q7 - Chương 311: Còn tin được không?Q7 - Chương 311: Còn tin được không?
Giọng của Thái Bình không nhỏ, tức thì thu hút không ít người xung quanh nhìn về phía nàng, có điều vì họ không nghe được đoạn đối thoại trước đó, cũng không biết thân phận của nàng nên không rõ những lời đó có ý gì.
Vân Loan vội kéo tay Thái Bình chạy hết đường chính, cái trấn này rất nhỏ, chỉ có một con đường lớn, hai bên vài ngõ nhỏ, đi hết con đường này đã thấy nông điền rồi. Phía trước có một quán trà, có trà có nước, lại chẳng thấy người bán lẫn người mua, Vân Loan thông thạo đường xá kéo Thái Bình vào đó, rót cho nàng cốc trà.
Thái Bình không uống, cơn giận của nàng chưa nguôi, nhìn chằm chằm Vân Loan:" Ngươi nói đi."
Vân Loan cũng khó chịu, tính nó ngay từ đầu vốn chẳng thích mấy chuyện này, nếu chẳng phải liên quan tới Thái Bình, nó chẳng thèm tham gia, giải thích:" Ngươi nghĩ xem, vì sao a gia ta không ngại hiềm khích đưa huynh đệ Vũ thị tới quan trường Trường An, đó là vì muốn mọi người có thể hòa thuận cùng nhau hướng về một mục tiêu, đưa Trường Anh thành đệ nhất thành dưới gầm trời này."
" Nhưng đáng tiếc, chuyện không được như ý muốn, huynh đệ Vũ thị vào lúc cha ta cần bọn họ giúp sức nhất, bọn họ lại lựa chọn hẹp hòi, lần trước thì đâm sau lưng cha ta một cái, lần này lại bắt chẹt đòi a gia ta cho họ vào xem xưởng số hai, muốn lấy lòng hoàng hậu."
" Bọn họ tưởng xưởng số hai của a gia ta chắc?"
Thái Bình nổi nóng:" Ngươi loanh quanh làm gì, ta muốn biết, vì sao các ngươi đều biết, mẹ con ta lại không biết."
Vân Loan nghiêm túc nói:" Ngươi cứ đem huynh đệ Vũ thị thay bằng ngươi đi, ngươi nói xem, a gia ta còn tin tưởng được nữa không?”
Thái Bình nhìn chằm chằm Vân Loan, nàng có thể nhận ra từ khi vào trong tòa thành này, nó như biến thành người khác, không phải thằng tiểu tử lười nhác, lắm trò tỉnh quái nữa, mà nghiêm túc trách nhiệm, tóm lại là cái bộ dạng làm nàng nhìn thấy quá nhiều rồi, hừ mũi:" Chẳng qua là một tên quan y chính thất phẩm, làm như ghê gớm lắm."
" Này, ta đúng là y chính thất phẩm, nhưng mà ta có được chức quan này là nhờ cống hiến của ta cho việc nghiên cứu chữa bệnh, được lão thần tiên và Hà sơn trưởng của thái y thự dâng tấu lên triều đình thỉnh công cho ta mà có, đó là sự thừa nhận của cả thiên hạ với ta, vinh diệu vô cùng." Vân Loan bảo vệ tôn nghiêm của mình:
" Hừ, ta là công chúa còn chẳng thèm khoe."
" Chẳng qua ngươi đầu thai tốt thôi."
" Ngươi thì đầu thai không tốt chắc, bằng vào sự tham ăn lười biếng của ngươi, nếu đầu thai nhà khác thì chết đói rồi."
Đôi oan gia cứ thế cãi vã nhau đi xuyên qua đồng ruộng không lớn lắm, tới nội thành của Bất Quy Thành. Tường của nội thành thậm chí còn cao lớn hơn cả tường ngoại thành, đám cấm vệ trông coi trên tường thành càng thêm nghiêm ngặt.
Hai người lần nữa xác nhận thân phận, kiểm tra kỹ lệnh bài mới cho qua, ở đây chỉ nhận lệnh bài không nhận người. Đi vào nội thành, lần nữa lại có cảm giác khác hẳn, trước tiên là không khí nơi này rất không tốt, ngửi thấy nhiều mùi khó chịu, rồi lại toàn âm thanh chát chúa đau tai.
Vân Loan đi trước chỉ mấy nhà xưởng cao lớn bên trái:" Bên trong đó có công xưởng chế tác ra thiên lý kính, kính hiển vi, chắc là ngươi không hứng thú đâu nhỉ? Bên phải chính là công xưởng chế tạo ra một thứ gọi là hỏa pháo, ta đoán là ngươi được hoàng hậu nói cho biết rồi đúng không? Vậy chỉ cân ngươi vào đó xem là có thể biết được hỏa pháo được chế tạo ra thế nào."
" Công việc của ta là ở bên xưởng kính hiển vi, ta đi làm việc đây, ngươi tự vào công xưởng hỏa pháo mà xem, muốn biết gì, muốn hỏi gì cứ hỏi."
Thái Bình kéo ống tay áo Vân Loan:" Ngươi không đi theo giải thích cho ta à?"
"'Ta không thích bên đó, chưa từng vào bên đó." Vân Loan kiên quyết lắc đầu, kéo tay áo ra, đi thẳng vào công xưởng bên trái:
Thái Bình chỉ còn lại một mình nơi xa lạ đáng sợ, xung quanh không có hộ vệ, không có cung nữ thái giám, đây là lần đầu tiên trong đời nàng rơi vào tình cảnh như vậy, không khỏi có chút bất an.
Có điều Thái Bình cũng chẳng phải cô công chúa bình thường, chẳng mấy chốc áp sợ hãi lớn, uy nghiêm nói với tướng quân cấm vệ:" Truyền chủ sự xưởng hỏa pháo tới gặp bản cung."
Gần đây Vân Sơ hay đi làm muộn, không còn chăm chỉ như trước kia nữa, căn bản là ngủ dậy, tập luyện một lúc, tắm rửa, sau đó thưởng thức bữa sáng cầu kỳ của Lý Tư, ăn no rồi thì hoặc nghỉ ngơi làm ấm trà sớm, hoặc là tưới cây, chơi với mấy con chó, sau đó mới thong thả tới huyện nha làm việc.
Bởi thế khi Vân Sơ tới huyện nha thì huynh đệ Vũ thị đã chờ đợi thời gian dài rồi, mặc dù không rời khỏi thành Trường An nửa bước y cũng biết thời gian qua bọn họ dùng khoái mã tới Lạc Dương một chuyến, cũng biết bọn họ lo liệu xong các loại thủ tục xây dựng thành Cương Thiết rồi.
Khi huynh đệ Vũ thị vào công giải Vân Sơ thì cứ như mất trí nhớ tạm thời vậy, chỉ một lòng một dạ bẩm báo cho Vân Sơ biết quá trình bọn họ tới Lạc Dương làm việc, cùng với những yêu cầu của triều đình khi xây dựng thành Cương Thiết.
Không thể không nói khi chuyên tâm làm việc, tài năng của Vũ Thừa Tự và Vũ Tam Tư không hề tồi, chủ yếu là vì huynh đệ này trước kia thực sự học hành không ra sao, không nhiễm thói xấu của đám sĩ tử thời này, kiến thức có thể thiếu một chút, thủ đoạn có thừa.
" Quân hầu, áp lực thực sự bây giờ tới từ hộ bộ, nguyên nhân chủ yếu là vì nói chuyện gì với họ cũng được, chứ đừng nói tới tiền, muốn bọn họ muốn bỏ tiền, chẳng những tồn thương tình cảm, còn hại dạ dày."
" Cho dù hoàng hậu phái người tới, cũng chỉ lấy được 6 vạn quan tiền khởi động từ đám tỳ hưu đó, còn có được tiếp tục cấp thêm tiền không, hạ quan thấy chúng ta không nên hi vọng gì."
" Được cái là phía tượng tác rất dễ nói chuyện, Diêm Lập Bổn đồng ý điều 600 đại tượng cho công trường xây dựng thành Cương Thiết, kỳ hạn là ba năm. Điểm không hay là chúng ta phải gánh toàn bộ bổng lộc cho 600 đại tượng này." " Cơ bản là như thế, sau khi huynh đệ hạ quan đi du thuyết khắp nơi, tiếng phản đối không còn nhiều nữa, theo tiến triển thuận lợi bây giờ thì chúng ta đã có thể chuẩn bị trước rồi, trong vòng nửa tháng, văn thư chính thức sẽ tới." Vũ Thừa Tự khom người nói cả một tràng dài:
Phản ứng của Vân Sơ khá lãnh đạm, y chỉ nói đúng hai chữ:" Rất tốt."
Vũ Tam Tư tiếp lời ngay:" Công tác di dời phía Trường An thời Hán đã bắt đầu rồi ạ, tổng cộng 168 hộ dân, chỉ cần nửa tháng thôi là có thể di chuyển hết, các loại bồi thường cho ruộng đất của họ sẽ có đầy đủ."
" Vì hủy mất nhà ở đồng ruộng của họ, cho nên hiện biên họ vào đội ngũ công tượng, bọn họ tạm thời có thể làm việc ở công trường kiếm sống."
" Trong thời gian đó, nếu họ kiếm được công việc khác có thể đi, đợi sau khi thành Cương Thiết xây dựng xong thì cũng có rất nhiều công việc phương diện hậu cần, có thể ưu tiên nhận họ. Như thế những hộ giải tỏa này phụ nhân đồng tử có thể nuôi tằm kiếm sống, nam tử thì vào thành Cương Thiết mưu sinh, không lo gì nữa."
Đại Đường giải tỏa vốn không có bồi thường tương xứng, có chút hỗ trợ không đáng kể, có nơi mượn danh nghĩa triều đình, cơ bản đuổi dân đi mà thôi. Chỉ vì yêu cầu của Vân Sơ là hộ di dời không được có cuộc sống thấp hơn vốn có, cho nên Trường An mới có chính sách bồi thường, lần này huynh đệ Vũ thị vì lấy lòng Vân Sơ mà tính toán hết sức chu đáo, hi vọng bù đắp mâu thuẫn trước kia.