Q7 - Chương 312: Đừng chọc giận a gia ta.
Q7 - Chương 312: Đừng chọc giận a gia ta.Q7 - Chương 312: Đừng chọc giận a gia ta.
Thời tiết nóng nực, trong quan giải chẳng có lấy một ngọn gió, Vân Sơ vẫn kiên nhẫn ngồi nghe xong báo cáo của huynh đệ Vũ thị, kết quả không có gì bất ngờ, nếu bọn chúng thực sự tưởng rằng có thể lấy điều kiện bắt chẹt y, không làm chuyện chúng phải làm thì công dụng của chúng ở đây cũng không còn. Vân Sơ lấy ngón tay gõ mặt bàn:" Huyện Vạn Niên có thể góp được 40 vạn quan, huyện Trường An có thể cống hiến bao nhiêu?"
Vũ Thừa Tự len lén đánh giá sắc mặt Vân Sơ, lần này huynh đệ họ về Lạc Dương bị hoàng hậu mắng chửi, mới biết suýt nữa gây họa, nên ra sức bù đắp, không thấ có dấu hiệu nào không tốt, chắp tay nói:" 20 vạn quan thì vẫn có thể ạ."
Như vậy mới được 60 vạn quan, thiếu 40 vạn quan nữa, tuy nói thành Cương Thiết muốn xây xong cần ba năm, đủ thời gian họ huy động thêm kinh phí, nhưng Vũ Tam Tư biết tính Vân Sơ, y làm là rất nhanh, tốc độ đó người khác khó mà theo kịp, lúc đó áp lực sẽ rất lớn. Hơn nữa còn một mối lo nữa, Vũ Tam Tư đi tới một bước thi lễ:" Quân hầu, chúng ta phải tính tới khả năng kế thừa tiếp nối chính sách ạ."
Vân Sơ "ô' khẽ một tiếng:" Nghe được phong thanh gì, kể nào muốn nhảy vào Trường An?”
Vũ Tam Tư nhìn huynh trưởng hỏi ý, ho khẽ đáp:" Nghe nói thái tử muốn phái Trương Giản Chỉ tới Trường An."
Vũ Thừa Tựa cũng chắp tay:" Trước kia nghe nói cấu thành tài chính xây dựng thành Cương Thiết của quân hầu bao gồm bệ hạ, thái tử, hoàng hậu, cùng với Trường An. Hiện nay vì sao giờ quân hầu không nói tới ba phía kia, chỉ còn lại mỗi Trường An, khiến chúng ta phải gánh áp lực kinh phí lớn như vậy?"
Vân Sơ bực mình gõ bàn:" Nay Thái Bình công chúa đang tham quan ở xưởng số hai mà huynh đệ các ngươi cứ lải nhải mãi đấy, chuyến tham quan này đã làm mất đi 60 vạn quan rồi, khiến thành Cương Thiết Hoàng Gia biến thành thành Cương Thiết Trường An."
"Tổn thất trong đó, huynh đệ các ngươi có hiểu không?" Vũ Thừa Tự nửa mừng nửa sợ, mừng vì hẳn là huynh đệ họ tích cực hoạt động ở Lạc Dương đã thể hiện được thiện chí của hoàng hậu, nên Thái Bình công chúa mới có may mắn này. Sợ là quả nhiên là Vân đại tướng quân, nếu nơi khác gây sức ép thì y gạt hết, tự làm không cần ai cả. Có điều chuyện này cũng đổ lên đầu huynh đệ họ cũng oan lắm, tuy bọn họ đề xuất vấn đề liên quan tới xưởng thứ hai, nhưng huynh đệ họ đâu được lợi lộc gì, cũng đâu quyết định được gì, rối rít ứng phó:" Quân hầu, thành Cương Thiết thiếu đi chút viện trợ, thiếu chút danh hiệu, nhưng lại gia tăng rất nhiều tiếng nói cho Trường An. Nếu tính ra, hạ quan cho rằng thành Trường An lãi lớn ở hạng mục này rồi."
Vân Sơ gật gù:" Ngươi hiểu vấn đề rồi đấy, ngươi là quan viên Trường An, phải đặt ưu tiên của Trường An lên đầu, Trường An có thêm tiếng nói, điều này quan trọng hơn bất kỳ thứ gì. Nếu hiểu ra rồi thì ta giao cho huynh đệ các ngươi công tác xây dựng thành Cương Thiết, mong rằng các ngươi có thể đem về cho ta một kết quả tốt."
" Quân hầu yên tâm!" Vũ Thừa Tự vỗ ngực đảm bảo:
Huynh đệ bọn họ vừa đi một cái thì Ân Nhị Hổ từ bên ngoài bẩm báo với Vân Sơ:" Chủ thượng, Thái Bình công chúa vào xưởng thứ hai, thế nhưng lại không hiểu gì hết, chuẩn bị mai lại đi tiếp."
Vân Sơ tiếp tục làm việc, lơ đễnh nói:" Không phải có Ung vương điện hạ học rộng năm xe sao, ắt giải đáp cho công chúa."
Ân Nhị Hổ ngớ ra, thế chẳng phải thêm người biết à, vốn định nói gì thì Vân Sơ đã chuyên tâm xử lý văn thư rồi, vâng một tiếng rời khỏi quan giải.
Trường An sau khi tiến vào tháng năm thời tiết ẩm thấp làm người ta khó chịu đựng nổi, trời lúc nào cũng âm u như muốn mưa mà chẳng chịu mưa cho, không khí với bụi hết sức khó thở.
Cối xay gió trong phương Tấn Xương đặt ở nơi cao nhất rồi mà quay lười nhác tới nản, tháp Đại Nhạn cũng vì hấp thụ quá nhiều hơi ẩm mà xuất hiện một màu xanh hiếm có.
Tuy thời tiết khó chịu là thế, nhưng bách tính Trường An lại mang tâm tình rất lạ, ngày ngày nhìn về đông bắc, tựa như đang đầy lòng mong đợi. Khi tiếng sấm nổ ầm ầm từ phía Long Thủ Nguyên truyền tới, mọi người thở phào, quả nhiên không lâu sau cơn mưa mong đợi đã lâu đổ xuống, Trường An đã hạn hán suốt một năm, cơn mưa vàng đổ xuống, cả thành lớn bé ra đường la hét hò reo.
Thái Bình khi đó đứng dưới lán che mưa, nàng vừa chứng kiến uy lực hỏa pháo, chẳng những mặt đất vỡ nát, đến cả trời cao cũng phải rơi lệ.
Hỏa pháo quá mức đáng sợ.
Mặc dù Thái Bình vô cùng thông minh, nhưng bảo nàng đi xem hỏa pháo, đồng thời nắm bắt được bí mật hỏa pháo, đối với nàng mà nói, đó vẫn là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Cho dù nàng đã rất nỗ lực, nhưng thứ phải học quá nhiều, cứ tìm hiểu một thứ, lại phát hiện thêm thứ khác bản thân chưa biết, liên tục như thế khiến nàng rơi vào mớ bòng bong, không biết gỡ từ đâu. Nếu bây giờ hỏi nàng hỏa pháo là gì, có lẽ nàng chỉ biết trả lời đó là một cái ống đồng đặt trên hai cái bánh xe, người nghe chắc chắn phất tay áo bỏ đi, thế thì có gì mà lạ?
Thế nhưng chỉ có tận mắt tham quan hỏa pháo phát xạ mới hiểu được, tới giờ nàng vẫn chưa thoát ra khỏi sợ hãi to lớn trước uy lực hủy thiên diệt địa đó, nhưng vừa sợ lại vừa có tiếng nói điên cuồng gáo thét bảo nàng, nhất định phải có thứ đó.
Đến chập tối Vân Loan hết giờ làm, cởi chiếc áo choàng màu trắng, chuẩn bị rời phòng thí nghiệm thì phát hiện ra Thái Bình đứng dựa vào cửa phòng đợi y từ bao giờ, nhìn vẻ mặt như người ngủ mơ vừa tỉnh giấc, tới giờ chưa hoàn hồn.
" Tiểu Điểu Nhi, thứ tốt như vậy mà ta biết quá muộn."
Vân Loan không biết nên trả lời nàng thế nào, tuy nó không hứng thú gì với vũ khí, nhưng dù sao là thứ a gia đốc thúc chế tạo vẫn tìm hiểu.
Hiện giờ hỏa pháo đã là đời thứ tư, một loại dùng đạn nổ, lấy bộc phá mảnh nhỏ làm sát thương chính. Nếu Thái Bình biết sớm hơn, tức là hỏa pháo đời thứ nhất thử hai thì chẳng nói ra câu này, chỉ coi nó là một thứ to xác vô dụng, nóng pháo chỉ bắn ra quả cầu sắt hoặc đá vô dụng.
Nghe Vân Loan kể quá trình phát triển của hỏa pháo, cái miệng nhỏ Thái Bình không khép lại được, mắt sáng lấp lánh:" Nhãn quang đúng là thứ quan trọng thật đấy, giống như a nương của ngươi năm xưa nhìn trúng a gia ngươi khi không quyền không thế, hai người ở bên nhau tới khi thành thế gia như bây giờ. A gia ngươi bao năm chỉ sủng ái mỗi a nương ngươi, đó là điều a nương ngươi xứng đáng có được."
Mặc dù đang từ hỏa pháo nói sang chuyện này rất liên quan, nhưng Vân Loan thích nghe, mặt vênh lên:" Nhìn mầm non biết ngày sau có thành đại thụ không, nhìn hạt bụi biết sau này thành hoàng kim rực rỡ, chính là bản lĩnh của Vân thị ta."
Thái Bình tửm tỉm cười:" Vân thị ngươi có được ngày hôm nay không dễ dàng."
Hai đứa bé này nói chuyện với nhau rất quỷ quái, người nói một đằng, người đáp một nẻo, Vân Loan khit mũi:" Ngươi nói đúng, a gia a nương ta lập nên Vân thị như bây giờ phải trải qua bao khó khăn, ta sinh ra lúc trong nhà phú quý, chẳng hiểu được."
" Nhưng ta biết, cho dù có một ngày vì nguyên nhân gì đó a gia ta giao hết quyền lực, tiền bạc ra, cả nhà chỉ còn mấy mẫu ruộng cày bừa, nhà ta vẫn là nông phu giàu có nhất Đại Đường."
" Thế nên Thái Bình, ngươi mà có ý dùng quyền lực, tiền bạc gì đó uy hiếp nhà ta thì quên đi, chọc giận a gia ta, a gia dẫn cả nhà vào Tần Lĩnh làm dã nhân, thiệt thòi chỉ có Đại Đường thôi.