Q7 - Chương 313: Tò mò hại chết mèo.
Q7 - Chương 313: Tò mò hại chết mèo.Q7 - Chương 313: Tò mò hại chết mèo.
Mặc dù bị Vân Loan nhìn trúng ý đồ cảnh báo Vân thị có được phú quý không dễ dàng phải biết trân trọng, Thái Bình cười tươi như hoa:" Ai uy hiếp gì nhà ngươi, đang nịnh ngươi đó, để mai ngươi tiếp tục cùng ta đi tham quan hỏa pháo thôi mà. Ta muốn biết thứ đó rốt cuộc là cái gì, làm sao có uy lực lớn như thế."
Vân Loan đeo ba lô của mình lên:" Ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi đấy, cái hỏa pháo đó liên quan tới rất nhiều học vấn. Nếu như ngươi muốn thực sự hiểu được nó, vậy thì phải bắt đầu tìm hiểu nguyên lý thuốc nổ, nếu không bỏ ra từ ba tới năm năm thì chẳng khác gì leo cây tìm cá."
Thái Bình hếch mũi:" Chẳng qua là một vật chết thôi, làm gì mà khó thế?"
Vân Loan không nói nữa, đợi nha đầu này đập đầu vào tường là sẽ nhận ra ngay thôi, nói nhiều làm gì?
Bọn họ quay lại đường chính của tiểu trấn, mức độ sinh hoạt ở nơi này không hề thấp, cơ hồ có thể so sánh với cuộc sống bình thường của bách tính Trường An, thậm chí còn hơn một chút. Bởi vì họ có thu nhập ổn định, không lo sợ biến cố như bách tính. Có điều con người ở đây khác biệt lớn với người Trường An, trong khi bách tính Trường An đều sôi nổi, người ở đây lầm lì trâm mặc.
Cũng phải thôi, gần hai mươi năm qua bọn họ sống trong Bất Quy Thành chẳng được đi đâu cả, sống một cuộc đời không có chút gợn sóng, chẳng có biến hóa, ngày qua ngày làm công việc giống nhau, tuy nói ăn ngon, mặc cũng tốt, nhưng chung quy không khác gì tù phạm, sao vui vẻ nổi.
Khi đi qua cái thanh lâu nhỏ kia, Vân Loan nhìn thấy rất nhiều nam tử xếp hàng, trên nóc tòa tiểu lâu hai tâng không hề cao là một nữ tử áo lam đang che mặt khóc, nhìn có vẻ là đang chuẩn bị nhảy lầu, người đứng dưới nhìn chẳng giống khuyên can.
Nhìn thấy cảnh đó Vân Loan không kìm được tiếng thở dài.
Thái Bình đang đi sóng vai với nó liền hồ nghỉ:" Ngươi thở dài cái gì? Có phải không muốn đi cùng ta không?" " Không phải."
" Vân Tiểu Điểu, muốn nói gì ngươi nói thẳng ra đi, ta ghét nhất loại ăn nói lấp lửng."
Vân Loan chỉ đoàn người xếp hàng ngoài thanh lâu:" Ở đó có người mới."
Thái Bình thông minh nhường nào, nghe Vân Loan nói như vậy là hiểu ra ngay, lạnh lùng nói:" Chẳng qua là tội nhân mà thôi, nếu như không muốn bị người ta sỉ nhục, vậy thì sống đàng hoàng, nếu như làm ra chuyện bị người nhà bán tới Dịch Đình cung, thế thì cô ta có tội, phải chịu tội."
" Vân thị ngươi cũng mua người từ Dịch Đình cung, nếu nổi lòng thương hương tiếc ngọc thì mua về đi."
Vân Loan chỉ trích:" Ngươi cũng là nữ tử, tại sao không có chút thương xót nào với người cùng giới?"
Thái Bình thản nhiên đáp:" Nếu như ta có một ngày như vậy, ta nhất định sẽ không oán trời trách người, cần treo cổ thì treo cổ, phải uống thuốc độc thì uống thuốc độc."
Vân Loan sững người mất một lúc, làu bàu chẳng vui vẻ gì:" Lại là một hảo hán không thành công thì cũng phải thành nhân, Lý gia ngươi thật nhiều nhân vật như thế."
Thái Bình đứng lại nhìn nữ tử trên nóc tiểu lâu, khinh bỉ nói:" Chẳng qua chỉ giả vờ giả vịt thôi, cái lâu các thấp thế kia, có ngã cũng không chết. Nhìn đi, trên đầu cô ta gài cái trâm đồng kia, nếu muốn chết thì thiếu gì cách thống khoái hơn. Vờ vịt vậy thôi, lát nữa bị người ta kéo vê sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận vận mệnh của mình."
" Cô ta đã kháng cự rồi, có điều là trời không cho chết thôi, cái cớ này hay lắm, sau này tuy vấy bùn, vẫn có thể ngẩng cao đầu sống..."
Chưa đợi Thái Bình nói hết, nữ tử áo lam kia đã hét một tiếng, tung mình nhảy xuống, ý chí tìm cái chết vô cùng kiên định. Chỉ có điều dưới lầu nhiều người như thế, một tráng hán thậm chí còn nhảy lên đón lấy nàng từ trên không. Đợi hai chân vừa chạm đất, tráng hán đó đã cười vang bế nữ tử áo lam chen qua đám đông, nóng vội đi vào tiểu lâu.
" Thấy chưa, đợi lần sau ngươi tới đây, nói không chừng sẽ thấy một mỹ kiều nương tươi cười đón khách ấy chứ." Nghe những lời khắc bạc nhả ra từ cái miệng nhỏ xinh xinh của Thái Bình, Vân Loan hai tay dứt tóc, hét to đi thật nhanh về phía cổng Bất Quy Thành.
" Vân thị ngươi toàn sinh ra người tốt không phải lối như thế, nam đỉnh nhà các ngươi thực ra thích hợp làm phò mã lắm, bảo sao a tỷ lại sống chết muốn gả cho đại ca ngươi." Thái Bình từ nhỏ hiếu động, lại thường luyện võ, nếu so tốc độ nàng bám theo Vân Loan chẳng tốn chút sức nào:
Đồng thời nàng cũng phát hiện ra nhược điểm trong tính cách của thanh mai trúc mã này, mắt cười híp lại như hồ ly.
Vân Loan chạy càng nhanh, không muốn nghe lời ác độc của Thái Bình.
Thái Bình thì đi chậm lại, nói với nữ quan đợi ở tiểu trấn:" Đi giết tội phụ kia, Vân Tiểu Điểu muốn cô ta chết, chứ không muốn cô ta sống trong vũng bùn."
Nữ quan không nói một lời, quay đi tới thẳng thanh lâu nhỏ kia.
Rời khỏi Bất Quy Thành, Vân Loan rốt cuộc cũng trả lại ngựa cho Vũ Du Ky, nó chợt nhận ra, bắt nạt người khác chẳng hay ho gì.
Vũ Du Ky lúc này vô cùng nhếch nhác, mặc dù chạy theo xe ngựa mười mấy dặm, mệt mỏi cực độ, có điều sau khi nghỉ ngơi một ngày vẫn lập tức khôi phục lại, trừ tóc tai tán loạn, y phục rách nát, hài hở mõm, nhưng chỉnh thể trông vẫn khỏe mạnh, chỉ là có chút ấm ức.
Cái tên nam tử tuấn mỹ đánh nhau với Vũ Du Ky cũng chẳng khá hơn chút nào, y phục, đầu tóc chẳng còn chỉnh tề nữa. Có điều mỹ nam tử cho dù có thê thảm thì vẫn có vài phần vẻ đẹp tiêu điều, đứng ở đó không thèm để ý tới ai, ngẩng mặt nhìn trời, tựa như một cây tùng.
" Trả lại chiến mã cho ngươi đấy, sau này ta không cướp ngựa của ngươi nữa." Vân Loan hết sức chân thành xin lỗi Vũ Du Ky:
Vũ Du Ky không nhận lấy dây cương chiến mã, vẫn tức tối không nói chuyện với Vân Loan.
Vân Loan đặt dây cương vào tay Vũ Du Ky:" Ta thực sự mong ngươi có thể cùng Thái Bình kết thành đôi." Vũ Du Ky rốt cuộc bị sự chân thành của Vân Loan làm động lòng, do dự một chút hỏi:" Ngươi không muốn à?"
Vân Loan thấp giọng nói:" Ngươi mới tiếp xúc với Thái Bình chưa lâu đã chịu nhiều khổ cực vậy rồi, đừng quên, ta còn lớn lên cùng Thái Bình. Cũng may ta ở Trường An, nàng ấy ở Lạc Dương, nhưng chỉ cần mỗi lần gặp nhau, khổ cực mà ngươi chịu, ta chịu nhiều hơn gấp bội. Yên tâm, ta không bao giờ cưới Thái Bình đâu."
Đôi mắt ảm đạm của Vũ Du Ky tức thì xuất hiện ánh sáng, hào phóng đặt dây cương trở lại tay Vân Loan:" Con ngựa này tặng ngươi, đừng từ chối."
Vân Loan không từ chối, vỗ vỗ vai Vũ Du Ky, dắt ngựa tới cổng thành đợi Thái Bình đi ra, công vụ của nó hôm nay coi như hoàn thành rồi.
Còn về phần nam tử rất tuấn mỹ kia, Vân Loan không hề có ý định tới gần, chỉ cần nam nhân chắc chắn sẽ không thích tới gần tên đó, nếu không bị người ta biến thành con lừa ngu xuẩn làm nổi bật thêm sự bất phàm của hắn.