Q7 - Chương 314: Hương vị Trường An.
Q7 - Chương 314: Hương vị Trường An.Q7 - Chương 314: Hương vị Trường An.
Tiếng sấm bách tính Trường An nghe được ở Long Thủ Nguyên chẳng phải là sấm thật, có điều mưa đúng là đổ xuống thành rồi, đứng cao có thể thấy cơn mưa phía dưới còn nơi này vẫn tạnh ráo, bâu không khí vẫn khó chịu.
Thái Bình được nữ quan hộ vệ rời khỏi thành Bất Quy, vẫy tay với Vân Loan:" Có cần ta trả lại lệnh bài cho ngươi không?”
Vân Loan đã kiếm được cái áo tơi mặc lên người rồi, đi tới thi lễ rất quy củ:" Không cần, lệnh bài đó vốn để cho công chúa điện hạ, công chúa, hạ quan cáo lui."
Nói rồi không đợi Thái Bình nói thêm điều gì đã nhảy lên chiến mã về Trường An.
Vũ Du Ky chứng kiến Vân Loan từ chối Thái Bình dứt khoát như thế, bất mãn trước đó với nó đều tiêu tan hết.
Có điều khi hắn định tới gần Thái Bình thì nàng lại đi vê phía mỹ nam tử kia, còn chủ động nắm tay hắn, nhỏ nhẹ nhói:" Tiết lang, chúng ta về thôi."
Nam tử tuấn mỹ đó là Tiết Thiệu, hắn gật đầu chừng mực, dưới ánh mắt thân thờ của Vũ Du Ky, dìu Thái Bình lên chiếc xe ngựa đã được tu sửa xong.
Thái Bình hôm nay bận rộn suốt một ngày, chẳng những vận dụng đầu óc quá nhiều, lại trải qua chấn động lớn, lên xe rồi toàn thân mệt mỏi, ngồi dựa vào đệm gấm, đưa ngón tay trỏ vuốt ve khuôn mặt đẹp đế của Tiết Thiệu:" Trước kia nhìn Tiết lang luôn khiến bản công chúa động lòng, hôm nay nhìn thế nào lại thấy có chút bình thường rồi."
Tiết Thiệu ung dung nói:" Chắc là hôm nay có chút nhếch nhác."
Thái Bình cười mà không nói, xe ngựa ngay sau đó thong thả lên đường, Tiết Thiệu ngồi quỳ trong xe, khẽ xoa bóp chân cho Thái Bình, ánh mắt Thái Bình chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này chẳng phát ra âm thanh rung động như mọi khi.
Hôm nay Vân Loan về muộn, cơm tối của Vân gia đã bắt đầu, trừ đại ca không có nhà ra thì mọi người đều đông đủ. Bụng nó đã đói ngấu rồi, định nhón cái bánh bao ăn lót dạ rồi đi rửa ráy, đang hăm hở chạy tới bàn thì bị một ánh mắt sắc lạnh ngước lên nhìn, ý đồ bại lộ, Vân Loan rẽ cực mượt chạy ra chum nước rửa ráy.
Rửa mặt rửa tay xong Vân Loan vội vàng về bàn, cho nguyên cái bánh bao vào miệng, nhai tới sung sướng, cười nịnh tỷ tỷ. Ăn liền ba cái bánh bao, bụng không còn sôi nữa mới bắt đầu có chút phong độ quý công tử, thấy a gia ngồi ăn cơm không hỏi han gì, cố ý ho mấy tiếng thu hút:" A gia, người không hỏi chuyện Thái Bình hôm nay đi xem hỏa pháo thế nào à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Hỏi làm gì, hỏa pháo là chuyện của hoàng gia, sau này chúng ta cố gắng tránh xa thứ đó ra."
Vân Loan mắt đảo một cái, nó lờ mờ đoán ra được cái gì đó, a gia thực ra chẳng coi trọng hỏa pháo, vì sao khăng khăng giữ rịt nó bao năm, không để hoàng hậu có chút cơ hội nào? Nó đoán, a gia kỳ thực cố tình làm thế, để làm giá, đợi dùng nó đem đổi lấy thứ quan trọng, mà xét tình hình hiện nay, không còn gì quan trọng hơn hạng mục thành Cương Thiết rồi, nói vậy a gia đã hoàn toàn nắm hạng mục đó trong tay. Nó ăn thêm cái bánh bao, nhỏ giọng hỏi:" Nói vậy có phải thành Bất Quy sau này sẽ bỏ phong tỏa không ạ?"
Vân Sơ nhìn nhi tử:" Con nghĩ gì vậy, Thái Bình biết rồi, hoàng đế càng chọn chỗ an toàn hơn để che giấu nó thôi."
Á, hôm nay lỡ lên mặt ra vẻ với Thái Bình, nói năng linh tinh rồi, Vân Loan xấu hổ đấm đầu:" Chỗ khác, chỗ khác, á, liệu có phải là Cung Cửu Thành không ạ?"
Vân Sơ chỉ "ừ" một tiếng, thấy nhi tử vẫn nhíu mày, tựa hồ chưa hiểu chuyện này thì ngâm bài thơ:" Mười năm mài kiếm sắc, chưa một lần thử dùng. Hôm nay xem ắt biết, có ai bất bình không? Con chỉ cần tránh xa ra, hiểu chưa?"
Vân Loan ho khù khụ, vội vàng lấy bát canh uống một ngụm áp xuống, xem ra sau này có ai biết tới hỏa pháo thì chủ động tránh xa chút, nếu không đợi kẻ đó chết, máu bắn lên người.
Người khác thì nó chẳng bận tâm, nhưng Thái Bình thì sao? Ai bảo thiếu niên không biết sầu? Lòng Vân Loan đã có phiền não rồi.
Hỏa pháo đối với Vân Sơ mà nói giống như miếng mồi, y ném ra để đổi lấy lợi ích mình muốn, còn sau khi ném ra, bất kể là ai đớp mồi, y không quan tâm nữa, đó là chuyện của ngư phu Lý Trị.
Thứ Vân Sơ cần là thời gian, tranh thủ khi tiếng nói của mình còn có thể định đoạt được, y cố gắng làm thật nhiều chuyện mình có thể làm, muốn làm.
Dù sao sinh mệnh con người có hạn, có thể làm hết chuyện mình muốn rồi chết đi một cách không còn gì tiếc nuối, đó là cách chết mỹ diệu nhất của người cầm quyền có lý tưởng cao vời.
Thắng lợi đã ở trước mắt, Vân Sơ không muốn bỏ dở giữa chừng.
Buổi sáng thức dậy, mưa đã tạnh, Vân Sơ ra sân sau luyện tập, cái đàn vịt trời ồn áo kia lại bay tán loạn xung quanh tháp Đại Nhạn, không có tiểu cô nương dẫn theo đám trẻ con săn chim nướng ăn nữa, không còn thiên địch bọn chúng sinh nở vô tội vạ, càng lúc càng đông, càng lúc càng ồn. Thế nhưng Vân Sơ nhìn chúng, lại ít nhiều thấy cô tịch.
Bằng hữu trước kia sớm tối bên nhau, nay mặc dù sống ở tòa thành Lạc Dương cách đó không xa, nhưng giống như cách muôn núi ngàn sông, bây giờ ngay thư từ chẳng viết nhiều nữa.
Một thế lực khi trở nên quá mức to lớn thì phải tiến hành phân chia, nếu không giống như công ty khổng lồ lũng đoạn ở đời sau, nhất định sẽ bị quốc gia hỏi tội. Đạo lý này không chỉ Vân Sơ mà Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đều hiểu, sử sách có quá nhiều ví dụ để học theo rồi, tuy vậy, phương thức lý giải của họ không giống Vân Sơ cho lắm.
Trường An đối với quan viên Đại Đường, với người Đại Đường mà nói là một chum thuốc nhuộm cực lớn, chỉ cần họ tới Trường An, sẽ bị bầu không khí, văn hóa, thói quen ở nơi đây bao bọc, cuối cùng bị cái chum dưa muối Trường An nhấn chìm, biến thành hương vị Trường An.
Giống như huynh đệ Vũ thị, cho dù vẫn cứng đầu bám đuôi hoàng hậu, chưa thể đứng vững trên đôi chân mình, nhưng phong cách làm việc đã có tám phần của người Trường An rồi.
Nếu nói hương vị Trường An nào mới là chính tông thì không nhất định, vì đây là tòa thành có tính bao dung rất lớn, cho phép cả người tốt, người xấu, tham quan và thanh quan cùng tồn tại. Ở đây, họ có chung một ánh mắt, chỉ cần có lợi cho phát triển kinh tế, có lợi cho nâng cao mức độ sinh hoạt thì đều được chấp nhận.
Có lẽ chung một chí hướng lợi ích đó chính là hương vị Trường An.