Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1789 - Q7 - Chương 316: Con Người Rồi Sẽ Thay Đổi.

Q7 - Chương 316: Con người rồi sẽ thay đổi. Q7 - Chương 316: Con người rồi sẽ thay đổi.Q7 - Chương 316: Con người rồi sẽ thay đổi.

Đợi đám lãnh tụ tông giáo kia đều đi vào các chúa miếu của mình, Vân Sơ được một mình Ân Nhị Hổ tháp tùng rời đi, từ đầu tới cuối không tiếp xúc với những lãnh tụ kia. Mặc dù trông y vẫn bộ dạng cao ngạo không để ai vào mắt, nhưng Vũ Thừa Tự cảm giác, con ngựa Ô Chuy mà y cưỡi, bước chân có vẻ nặng hơn thường ngày.

Phát hiện này làm Vũ Thừa Tự giật mình, hắn có thể khẳng định, không phải Vân Sơ mặc giáp trụ bên trong, vậy tức là ...

Võ tướng khi cưỡi ngựa, phải cùng chiến mã hòa vào làm một, tuy chiến mã chở võ tướng, võ tướng vì tiết kiệm sức ngựa, nhất định phối hợp với động tác của chiến mã, cố gắng để chiến mã giảm bớt tiêu hao thể lực.

Với võ tướng mà nói đó là một loại bản năng, Vân Sơ càng là võ tướng kinh nghiệm chinh chiến đầy mình, vậy mà hôm nay lại không phối hợp với hành động của chiến mã, để chiến mã chở y về nhà.

Về tới quan giải, Vũ Thừa Tự vẫn suy nghĩ việc này. Vũ Tam Tư đóng cửa quan giải lại, nói nhỏ:" Huynh trưởng, Vân Sơ không còn được như xưa nữa, Vân thị cũng đã có dấu hiệu đi xuống rồi."

Xem ra không chỉ mình để ý, Vũ Thừa Tự xua tay:" Đệ nhận định như vậy là quá sớm, thánh sủng của Vân Sơ vẫn còn, bệ hạ luôn tin tưởng y, nay Trường An lại khí thế hừng hực như vậy, cho dù Vân Sơ có vẻ không còn được như xưa, y đã bắt đầu thả lỏng bản thân rồi, nhưng nói Vân thị đi xuống thì còn sớm lắm."

Vũ Tam Tư nghĩ thế cũng phải, rót nước pha trà, muốn gạt bỏ ý nghĩ đó đi, nhưng không nhịn được:" Đê ngàn dặm vì một tổ kiến hổng mà sụp đổ, vách đá ngàn dặm không còn vì một viên đá rơi. Vân Sơ thủa nhỏ hàn vi, nay y vinh hoa tốt đỉnh, người người sợ y, kỳ thực nguy hiểm luôn rình rập, đợi y sơ xảy, vậy mà lúc này Vân Sơ lại tự cao buông lỏng, đệ thấy biết đâu ..."

Vũ Thừa Tự đưa tay ngăn hắn lại:" Lời này đệ nói có lý, chưng chỉ giới hạn giữa hai huynh đệ chúng ta, đừng truyền ra ngoài." " Vân Sơ xưa nay là kẻ chuyên quyền độc đoán, không để ai vào mắt, bây giờ y bắt đầu đi xuống dốc, huynh đệ chúng ta phải bám sát bước chân, một dạ trung thành, hiểu chưa?"

" Đại ca cao kiến!" Vũ Tam Tư gật đầu lia lịa, rót cho huynh trưởng chén trà, nói:" Chúng ta cứ giữ chắc những thứ mình có được đã, ha ha ha."

Hôm nay Vân Sơ thực sự có phần thả lỏng bản thân, đó cũng là chuyện thường tình của con người, y chẳng thể mấy chục năm như một bừng bừng ý chí được.

Trước năm mười tám tuổi, mặc dù địa vị thấp kém, Vân Sơ cho rằng chỉ cần là những chuyện có lợi cho Đại Đường, mình phải dốc sức làm, không cần cố ky gì cả. Sự thực y cũng đã làm thế, như trông bông, ngang nhiên từ chối chiêu mộ của Lý Tích, xung đột với võ tướng, rất nhiều ân oán, rất nhiều chuyện phạm pháp của y đều làm thời điểm đó. Ví như ám sát sứ đoàn Thổ Phồn, đánh sập câu Hàm Dương, treo cổ tham quan ô lại, lấy xương làm tiêu bản dạy học.

Những năm hai mươi tuổi, y bắt đầu gặt trái đắng đầu tiên, nông dân trồng bông bị đám huân quý sau lưng xúi bẩy đâm sau lưng y. Lúc đó Vân Sơ nhận ra, tuân thủ quy tắc nhất định rất quan trọng, thế nên ở giai đoạn này dần dần học cách dù đối diện với kẻ địch, y cũng dùng thủ đoạn trong quy tắc giải quyết, không theo đuổi dùng bạo lực tốc độ giải quyết vấn đề.

Tới tuổi ba mươi, Vân Sơ không còn coi kẻ địch là địch nữa, chỉ coi bọn họ là đối thủ, mặc dù không cùng chí hướng, không phải là không thể không cùng nhau hợp tác.

Thiếu niên tùy ý ngông cuồng, thanh niên tự cho mình là đúng, còn bây giờ, Vân Sơ nhìn đâu cũng thấy toàn là người tốt.

Hàm nghĩa của người tốt rất rộng, với Vân Sơ mà nói, đó là người hữu dụng với y, chính là người tốt, chỉ cần y thấy đặc điểm này ở một người là đủ, còn những mặt khác y đều có thể lờ đi.

Cái gì mà lương thiện, hào sảng, thông tuệ, ôn hòa, hay là âm hiểm, giảo hoạt, ác độc, ý đồ bất chính, đối với Vân Sơ hiện giờ mà nói đều như nhau hết. Dù sao thì những người đó cũng chỉ là từng viên gạch, khi xây tường, có chỗ phải dùng cả viên gạch, có chỗ thì cần đập nhỏ ra dùng, đôi khi còn dùng cả những mảnh vụn để lấp vào khe hở. Tóm lại là đều hữu dụng cả.

Đây là quá trình một người bình thường tiến hóa ngược tới cảnh giới không phải người.

Trí thánh Quỷ Cốc Tử khi ngồi xe xuống núi, nghe nói là trong núi Thái Sơn hổ báo kêu vang, loan phượng hót lớn, mọi người nói là hổ bảo loan phượng đang khóc than cho người thiên hạ.

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn trời, chỉ có đàn vịt trời quàng quạc quanh tháp Đại Nhạn, thôi thì có còn hơn không.

Khi Cừu Phí đóng đại môn Vân thị, đèn đường trong phường Tấn Xương thắp sáng, như một tín hiệu, rất nhanh toàn bộ đèn đường các phường thị Trường An sáng lên.

Dưới ánh đèn thì nhìn gì thích hợp nhất.

Đương nhiên là mỹ nhân, ánh đèn đỏ chót giống như phủ thêm lớp son tăng thêm dung nhan kiều diễm của mỹ nhân, cho dù là những mỹ nhân đã luống tuổi, xuất hiện dấu vết tháng năm trên khuôn mặt, cũng được che dấu hết dưới ánh đèn.

Chính vì lý do đó, nữ tử Trường An đều thích đi gặp tình lang vào lúc này, nữ tử phường Bình Khang càng ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện ở các yến hội.

Tiếng tỳ bà tình tang không biết là từ nhà ai phát ra, cũng không biết là bình bạc nhà ai rơi vỡ, khiến thành Trường An vào thời khắc đó tăng thêm rất nhiều vị son phấn, tòa thành ban ngày nhìn sừng sững như không thể công phá, từ một đấng trượng phu uy vũ trở thành nữ tử duyên dáng.

Ngu Tu Dung vẽ mày mãi mà không được, Vân Sơ chỉ đành phải đích thân ra tay, dù chẳng biết nàng vì sao đêm tối rồi mà vẫn muốn trang điểm, y vẫn vẽ cho nàng đôi mày phi yến.

Vân Sơ vừa dùng bút vẽ lên đường nét trên đầu mi cho Ngu Tu Dung, vừa nói:" Mỹ nhân như nàng không cần phải dán mai hoa trang làm gì, nếu muốn dán thì phải vẽ mày vừa dầy vừa bằng, như thế mới tương xứng. Gương mặt nàng nhu hòa, vẽ mày phi yến thế này khiến mặt nàng sinh động lắm rồi, tăng thêm thứ dư thừa chỉ là vẽ rắn thêm chân thôi." Ngu Tu Dung cầm gương đồng lên soi thật kỹ, vui vẻ nói:" Chàng nói đúng thật, thế này gương mặt thiếp trông nhỏ hơn hồi sáng một chút."

Vân Sơ thu bút vẽ lại, lấy kéo tỉa mi, tỉ mỉ giúp Ngu Tu Dung cắt đi mấy sợ lông mi không bằng phẳng, lùi lại một lúc nhìn thê tử:" Đúng thế, nữ tử thường vào lúc chập tối là xinh đẹp nhất, nữ tử buổi sáng kỳ thực có hơi phù, trải qua một ngày tiêu hao, chỗ phù biến mất, nên nữ tử buổi tối luôn trông thanh tú hơn ban ngày."

Ngu Tu Dung đặt hai tay lên ngực rồi hại đem so vòng eo của mình, hờn giận:" Nam tử các chàng bây giờ có phải đều thích những nữ tử béo tốt?"

Vân Sơ cười to:" Cuộc sống gian nan, con người mới thích nữ tử mềm mại không xương, giống như Triệu Phi Yến có thể nhảy múa trên lòng bàn tay. Khi đó mọi người ăn không nó, nữ tử gầy gò, ăn ít, dễ nuôi, khiến cho cái nhìn thẩm mỹ của con người thay đổi theo."

" Nay Đại Đường tạm coi như là của cải sung túc, người dân không còn phải lo vì miếng ăn nữa, cho nên quan niệm thẩm mỹ của mọi người trở về thời thượng cổ, tức là về với bản năng sinh nở. Khi đó nam tử tìm kiếm nữ tử, tiêu chuẩn cao nhất là dễ sinh nở. Chuyện này nàng hiểu đấy, mông to này, dễ sinh con, ngực to thì con sinh ra có kho lương sung túc."

Ngu Tu Dung lấy ngón tay bôi ít son lên môi:" Vậy là bây giờ Trường An coi béo là đẹp, do cuộc sống tốt hơn."

Chẳng biết là chuyện gì Vân Sơ khéo léo ứng phó:" Vật chất càng phát triển, người béo càng nhiều, thêm vào người béo lên trước tiên là nhà phú quý, bọn họ không thể thừa nhận mình xấu xí được, cho nên mới lớn giọng nói, thế này mới là đẹp. Quan niệm thẩm mỹ của mọi người bất ngả sang hướng đó, cho nên giọng đẹp béo là đẹp mới xôn xao."

" Phu nhân ta eo vừa vặn, không cần thương hại những người kia."
Bình Luận (0)
Comment