Q7 - Chương 317: Làm sao để gia tộc truyền thừa đời đời.
Q7 - Chương 317: Làm sao để gia tộc truyền thừa đời đời.Q7 - Chương 317: Làm sao để gia tộc truyền thừa đời đời.
Phu thê nhiều năm rồi, Ngu Tu Dung tất nhiên chẳng tin lời ma quỷ của Vân Sơ, đưa tay gạt đôi máy phi yến đẹp đế, nói:" Công Tôn thị chắc năm nay phải bốn mươi một tuổi rồi nhỉ?"
Quanh co nửa buổi tối là để nói chuyện này đây, Vân Sơ đáp rất tỉnh:" Thế à, ta cứ tưởng là còn nhiều hơn ấy chứ?"
" Theo lý mà nói thì lão phụ như thế, chẳng còn nam tử nào ghé mắt nữa, chàng nói đúng không?”
Trong đầu Vân Cơ nghĩ tới đồi ngực cao như núi, bờ mông tròn như trăng rằm của Công Tôn Đại Nương, trái lòng phụ họa:" Đúng rồi đấy!"
Ngu Tu Dung thở dài:" Vậy mà lần trước Công Tôn thị biểu diễn kiếm vũ, nam tử khắp sảnh đường không mấy ai xem đồ đệ mà tỷ ấy dày công bồi dưỡng ra, ánh mắt đều hướng cả vào tỷ ấy, phu quân nói xem, đó là cái đạo lý gì?"
Vân Sơ dại gì mà đi phân tích vì sao Công Tôn Đại Nương tới tuổi ấy vẫn được nam nhân chú ý, đáp:" Thì vi phu nói rồi đấy."
Ngu Tu Dung cười nhạt:" Tuổi của tỷ ấy thì làm gì sinh con được nữa, chỉ khai hoa không thể kết quả, làm ăn lỗ vốn thế mà nam nhân các chàng lại vẫn thích làm."
Những lời này độc ác quá rồi, Vân Sơ hắng giọng:" Người quân tử không bình luận sau lưng."
Ngu Tu Dung đứng dậy đẩy Vân Sơ đi, soi gương chỉnh lý lại búi tóc, đeo vòng tay ngọc lên, trước khi ra khỏi cửa mới ngăn Vân Sơ lại:" Phu quân không được đi."
" Hôm nay ta rảnh rỗi không có việc gì đâu."
" Thiếp đi xem Công Tôn thị biểu diễn, hôm nay múa kiếm chỉ thích hợp cho nữ tử xem, không thích hợp cho nam tử thích lão phụ như phu quân xem.
Nghe phu nhân nói thế, Vân Sơ đành dừng bước, gần đây phong khí của Trường An không tốt, hoạt động đi chơi tối của nữ tử ngày càng nhiều, khiến những nơi ca vũ cao cấp như phường Bình Khang, nam nhân không đặt được chỗ.
Nữ nhân trong nhà váy áo xúng xính ngồi xe ngựa đi rồi, đại trạch Vân thị tức thì trở nên trống vắng, mấy con chó hình như cảm nhận được, bình thường chỉ dám nghịch ngợm khi ở bên cạnh Vân Sơ, hôm nay chạy đuổi nhau khắp nhà, còn sủa liên hồi, có vẻ phỡn chí lắm.
Vân Sơ hôm nay rảnh thật, chẳng có việc gì làm dẫn mấy con chó đi dạo quanh nhà, khi qua thư phòng, thấy Vân Cẩn đang xem văn thư, cách cửa sổ hỏi:" Lý Tư cũng đi rồi à?"
Vân Cẩn ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, cười đính chính:" Chạy rồi ạ."
Vân Sơ gật đầu định đi, Vân Cẩn đột nhiên hỏi:" A gia, một gia tộc muốn truyền đời phải làm sao, con biết khai sáng, phấn đấu, duy trì nhưng khi gia tộc phát triển tới một mức độ nào đó, sẽ không giữ được ý chí nữa. Không nói đâu xa, như đệ đệ con sinh ra khi nhà ta đã phú quý rồi, đệ ấy thông minh là thế, nhưng lại quá lười, việc gì trốn được là trốn, không chịu được khổ, qua mấy đời nữa rồi sẽ thế nào?"
Vân sơ không trả lời, mà kể chuyện:" Khi ta chinh phạt tây nam, đi qua Quảng Nguyên tiến vào Giang Du, gặp một lão ông họ Hoàng, lão ông này tuổi quá chín mươi. Khi ta trò chuyện cùng ông ấy, lão ông nói, ở Giang Du mười hộ có sáu hộ họ Hoàng, nếu đại quân cần, lão ông tự xưng có thể tổ chức năm vạn dân phu họa Hoàng theo quân viễn chinh."
" Khi ta rời Tây Vực, ở Cam Châu có một người tên Mã Quy, nghe ông ta tự nhận là hậu đại của Mã Siêu thời Tam Quốc. Lần đầu ta gặp ông ta thì ông ta chẳng qua là một dịch thừa nhỏ xíu, tới giờ là một kiểm giáo giáo úy nho nhỏ. Ông ta có đứa nhi tử, là người hộ tống ta về Trường An, rất tinh minh mẫn cán, ta muốn tiến cử cho triều đình, đều bị Mã Quy từ chối."
" Bao năm qua, hai thành lương thực ở Trường An từ hai vùng Cam Châu, Tô Tang tới. Cha con Mã Quy lặng lẽ vận chuyển lương thực tới Trường An, chưa từng nói với ai rằng có quan vệ với Vân thị ta."
" Ta nghĩ, một khi thiên hạ có biến, bất kể là họ Hoàng ở Giang Du, hay họ Mã ở Cam Châu đều có cơ sở tranh bá thiên hạ." " Đem so với họ, những gia tộc trong Thị tộc chí, cùng với gia tộc đang hoành hành hai vùng Trường An, Lạc Dương đều không đáng nhắc tới, chỉ một cuộc đấu tranh chính trị, một hồi binh tai, hoặc một tai họa, sẽ hủy diệt bọn họ."
Vân Cẩn suy nghĩ một hồi đứng dậy thi lễ:" Hài nhi hiểu rồi."
Vân Sơ "ừ' một tiếng, cũng không hỏi Vân Cẩn hiểu ra điều gì, kể cả y trí tuệ vô song cũng chẳng thể an bài hết mọi chuyện, y có thể làm ít chuẩn bị cơ sở cùng lắm là đường lui cho con mình, nhưng sau đó nữa lại gửi cho đời tiếp theo rồi.
Vân Cẩn lại nói:" Mùa đông tái ngoại ngày càng sớm, mùa xuân tới ngày càng muộn, đại thế thiên hạ sẽ tiếp tục di chuyển về phía nam. A gia là trí giả đương thế, nhất định đã sớm nhìn ra rồi, vì sao không tranh thủ bố cục ở phương nam, mới chỉ có một vùng tây nam thật quá nhỏ bé."
Vân Sơ cười:" Ta có làm đấy năm xưa Tư Tư dẫn mấy đứa lập hợp tác xã ở Sơn Đông, Hà Bắc, nay đều phát triển hưng thịnh, mấy năm qua sao ta không nghe mấy đứa tiếp tục phát triển rộng thêm?"
" Trở ngại quá lớn ạ, ngay cả thái tử cũng gây khó dễ cho bọn con." Vân Cẩn thở dài, sản nghiệp Vân thị còn phải thu hẹp, nói gì tới mấy chuyện họ làm khi còn là trẻ con:
Vân Sơ búng cánh hoa nguyệt quý rụng xuống vai:" Thế đấy, khi đó ta cho các con đi đánh trận đầu là để thăm dò hoàng gia. Chúng ta biết đại thế thiên hạ ở phía đông, phía nam, người các cũng biết."
" Những năm qua thế lực thái tử tập trung vào phía nam, nay lại có được Thục, ta nghĩ sớm muộn gì hắn cũng quay đầu lên phương bắc gặm xương."
Vân Cẩn cau mày, một khi thái tử hướng lên phía bắc, ắt phải va chạm với thế lực Vân thị gây dựng bao năm, khi đó thái độ của thái tử với Vân thị thế nào rất khó đoán:" A gia nghĩ khi nào thái tử sẽ bắc thượng?"
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng:" Đợi khi nào hỏa pháo bắn chết người."
Tới tận tháng 7, hỏa pháo vẫn khai sơn phá thạch, chưa dùng để bắn người. Trong thời gian đó, những người kia rốt cuộc cũng hiểu rõ uy lực thực sự của hỏa pháo rồi, nếu ở điểm xạ kích không có dầu hỏa để mồi, uy lực của hỏa pháo cũng rất bình thường mà thôi.
Đó là cái nhìn của Thái Bình và Ung vương Hiền với hỏa pháo.
Có điều huynh muội bọn họ nghĩ thế, không có nghĩa là các đại thần triều đình cũng suy nghĩ tương tự, đám Bắc Môn học sĩ theo Thái Bình cùng tới hỏa pháo nhìn ra được tầm quan trọng của nó.
Kể cả phát hiện sự thực về uy lực kinh thiên động địa của hỏa pháo là do người của xưởng cế tình làm ra, bọn họ cũng không thấy có gì không hay. Chuyện của quan phủ là thế, muốn làm được việc gì, trước tiên phải để người ta thấy tâm quan trọng của nó.
Ý đồ của hoàng đế, hoàng hâu, thái tử, Thái Bình cùng đám triều đình với hỏa pháo thế nào, Vân Sơ mặc xác, thanh thủ cơ hội đám người đó không để ý tới mình, nhanh chóng xây lên thành Cương Thiết đã.