Q7 - Chương 319: Thân sơ khác biệt
Q7 - Chương 319: Thân sơ khác biệtQ7 - Chương 319: Thân sơ khác biệt
Từ nha môn lưu thủ đi ra, Lư Chiếu Lân ôm đống văn thư theo sau Vân Sơ đang định tới hỏi chuyện thì thấy Ân Nhị Hổ khom người đứng bên chờ đợi liền biết ý tránh sáng một bên.
Ân Nhị Hổ tới gần Vân Sơ nói nhỏ: " Chủ thượng, thái tử còn cách Trường An không xa, chưa đầy nửa canh giờ nữa là tới."
Sắc mặt Vân Sơ thoáng biến đổi, Lý Hoằng, thậm chí Vũ Mị tới Trường An trong thời gian ngắn là chuyện dự liệu trước rồi, Lý Trị trước khi đi đã nói với y, nhưng không ngờ thằng nhãi đó vẫn chơi trò tập kích bất ngờ như thế.
Đợi một lúc không thấy Vân Sơ nói gì, Ân Nhị Hổ báo: " Có cả Na Cáp đại vương, Lý Hàn quận chúa và hoàng tôn Lý Long Cơ theo cùng."
" Biết rồi." Vân Sơ chỉ nói một câu như thế, vẻ mặt đã bình tĩnh như cũ, ra hiệu cho Lư Chiếu Lân:
Ân Nhị Hổ lui ra, chủ thượng không an bài, tức là không cần chuẩn bị gì cả.
Lư Chiếu Lân đi tới không hiểu hỏi:" Huyện tôn vốn có thể tự mình định đoạt, không cần đưa chuyện này tới hội nghị lưu thủ để thảo luận, vì sao còn phí sức thông báo cho những người đó, khiến người ta đều phản đối, làm vậy tổn hại tới uy vọng của huyện tôn."
Vân Sơ vừa đi vừa nói:" Thông báo cho bọn họ là để biểu hiện sự khiêm nhường của ta, ta phủ định sự phản đối của bọn họ là xuất phát từ suy xét riêng, cũng là muốn nói cho họ biết, ngươi có thể phản đối, nhưng ta cũng có thể không nghe."
" Quyền lực là như thế, khi cần dùng thì nhất định phải dùng, cho dù nhìn qua giống như một việc thừa thãi thì ngươi vẫn phải làm."
Lư Chiếu Lân thi lễ thụ giáo, đi tới gân thêm Vân Sơ một bước, nói nhỏ:" Huyện tôn, huynh đệ Vũ thị ngày một hống hách rồi, chưa bàn bạc gì đã bất ngờ đưa ra kế hoạch lớn như vậy.'
Vân Sơ cười:" Nay Trường An thiếu loại quan viên tốt dám nghĩ dám làm như thế." Lư Chiếu Lân mắt sáng lên, đúng thế Trường An cũng cần tiếng nói khác, không thể bên ngoài có cớ nói huyện tôn một tay che trời, nghĩ một lúc nói tiếp:" Hạ quan cho rằng khi huynh đệ họ làm những chuyện lớn như thế, cần có người giám sát tránh xảy ra sai lệch."
Vân Sơ đính chính:" Ý người là hỗ trợ họ để công việc diễn ra đúng hướng."
Lư Chiếu Lân chắp tay:" Hạ quan dùng từ không cẩn thận, đúng là hỗ trợ, tránh cho họ gặp phải vật cản không đáng có, hạ quan có thể làm được."
Vân Sơ dặn dò:" Không được làm trở ngại tiến độ công trình, cũng không được ảnh hưởng tới sự anh minh của hoàng hậu."
Lư Chiếu Lân gật đầu:" Không đâu ạ, nhưng cũng không nên quá thuận lợi, ảnh hưởng tới sự uy nghi của hoàng hậu."
Mặc dù Lư Chiếu Lân có thể coi là cánh tay đắc lực của Vân Sơ ở nha môn, nhưng không thuộc đích hệ như đám Ôn Hoan, Địch Quang Tự, bởi thế nói chuyện với hắn không thể quá rõ ràng:" Ngọc bất trác bất thành."
Vân Sơ không về nhà mà tới huyện nha, giao văn thư vừa được thông qua cho Vũ Thừa Tự.
Vũ Thừa Tự nhìn trên văn thư có chín chữ phủ định, cố nén giận nói:" Quân hầu, bọn họ bằng vào cái gì phủ định kiến nghị này?"
Vân Sơ lấy ngón tay chỉ chữ cho phép do mình viết:" Không phải đã được thông qua rồi sao?"
Vũ Thừa Tự nghiến răng:" Đây là kế sách tốt, lưỡng toàn kỳ mỹ, có lợi cho tất cả mọi người, vậy mà bọn chúng vẫn phản đối một cách ngang ngược."
Vân Sơ vỗ vai Vũ Thừa Tự:" Kế sách không có vấn đề gì cả, chẳng qua là bọn họ không đánh giá cao ngươi, lo ngươi chưa đủ kinh nghiệm thực hiện kế hoạch lớn thế này."
Vũ Thừa Tự yên tĩnh lại, hồi lâu sau mới nặn ra nụ cười với Vân Sơ:" Quân hầu nói phải, đều là lời của người lão thành, xem ra hạ quan nóng vội rồi." Vân Sơ nghiêm mặt dặn:" Không được nghĩ tới chuyện báo thù, đó là cách làm ngu xuẩn nhất."
Vũ Thừa Tự luôn mồm vâng dạ.
Vân Sơ vốn định làm việc như thường, đợi đến tối hết giờ mới về nhà, ngồi một lúc phát hiện mình đọc văn thư không vào, lòng sốt ruột, thế là quyết định về đã, không cần biết tên tiểu tử đó toan tính gì, không thể vì hắn cản trở hội ngộ người thân.
Cưỡi ngựa đi qua cổng phường Tấn Xương, lão binh trông cửa vẫn ngủ gật, con đường dẫn tới Vân thị yên ắng như mọi ngày, gia đình gấu lớn ngồi bên kênh nước vừa bẻ trúc vừa tắm mát, nhất cử lưỡng tiện, không có gì khác. Tuy không thích trò đánh úp, nhưng Vân Sơ thừa nhận công tác bảo mật của Lý Hoằng rất tốt, riêng vê mặt này thì hắn vẫn luôn làm theo lời Vân Sơ dạy khi còn nhỏ, thậm chí còn tốt hơn.
Qua đại môn giao dây cương cho Cừu Phì đã thấy không khí trong nhà khác biệt, ai nấy mặt mày phấn chấn, Vân Sơ đi về hậu viện, ở lương đình bên ngoài Ngu Tu Dung, Vân Na, Vân Cẩm, Lý Tư toàn mỹ nữ xinh đẹp xuất chúng, duyên dáng nói cười, tựa hồ bước vào khu vườn đầy ắp hoa thơm vậy.
Vân Na ánh mắt ngóng trông nhìn ra cửa, là người thấy Vân Sơ đầu tiên, mắt thoáng cái như có nước, vui vẻ gọi: " Cal"
Vân Sơ "ừ" một tiếng, sinh ra ở Tây Vực, nhưng Vân Na rất sợ nóng, tuy ngồi lương đình mát mẻ, nhưng khuôn mặt trắng phau của nàng vẫn đỏ hồng, lúc này đã cởi bớt áo bào ngoài, áo trong cũng cởi bớt mấy cái cúc, non nửa bầu ngực non tròn vun cao khoe ra ngoài, vừa thấy ca ca nhíu mày, nàng liền cuống quít cài nút áo lại.
Tiểu muội vẫn xinh đẹp vui vẻ như vậy, chứng tỏ cuộc sống không tệ, Vân Sơ mừng rồi, chỉ là trong lòng hơi tiếc nuối, thành thiếu phụ rồi, thành mẹ rồi không thể chạy tới quấn quít bên y như trước, vừa mới thầm thở dài thì nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch, một bóng người xanh xanh nhào vào lòng kèm theo tiếng cười khanh khách như chuông ngân. Vân Sơ đón lấy tiểu nha đầu giơ cao lên trời xoay mấy vòng, cười lớn vang vọng cả nhà.
Thái tử Lý Hoằng một tay dẫn nhi tử Lý Long Cơ, nhỏ giọng vỗ về đứa bé này:" Đừng giận, đừng giận!" Lý Long Cơ năm nay năm tuổi, thân là thế tử của hoàng thái tử, xưa nay nó là đối tượng được tất cả mọi người nâng niu trong lòng bàn tay. Vậy mà hôm nay tới Trường An, tỷ tỷ Lý Hán được một đám đông vây quanh thân mật, còn nó thì lại chẳng được ai ngó ngàng tới, vốn từ nhỏ được Bùi thị nuông chiều, Lý Long Cơ không chịu được.
Thực ra đâu chỉ nó, Lý Hoằng còn bị lạnh nhạt nữa là, sư nương Ngu Tu Dung dẫn đoàn người đi theo vừa nhìn thấy Vân Na thì ôm lấy khóc to, tới giờ sư phụ Vân Sơ về cũng chỉ chơi với Lý Hàn, không ai để ý tới hắn, thật đáng buồn nếu bạn đọc được bản này ở nơi khác, bọn ăn cắp đúng là không biết hổ thẹn và không tin nhân quả.
Cả hai cha con bị lạnh nhạt, Lý Hoằng ngại ngùng lắm, đành phải ngẩng đầu lên nghiên cứu tổ chim trên cây hòe: " A gia năm xưa cho vài thứ vào tổ chim này, nay không biết có còn không?"
Vân Loan là đứa bé dễ mềm lòng, thấy cha con cô phụ bị cả nhà mình ghẻ lạnh, đi tới tiếp lời:" Trứng vàng không còn nữa, khi sở giao dịch Trường An sụp đổ, mẫu thân đã lấy bù vào khoảng trống."
Lý Hoằng cười:" Nhất định là còn."
Vân Loan không hiểu:" Chính mắt cháu nhìn thấy đại ca và Ôn Hoan sư huynh trèo lên lấy đi mà."
Lý Hoằng khẳng định:" Ta nói còn, nhất định là còn."
Vân Loan không biết Lý Hoằng vì sao tự tin như vậy, chuyện trong nhà, chẳng nhẽ nó còn không rõ hơn à? Cởi giày ra, leo lên cây, chẳng mấy chốc đã tới được tổ chim, thò tay vào lần mò, lấy ra vài thứ rồi lại leo cây xuống.
Lý Hoằng nhìn Vân Loan lấy ra bốn quả vàng, chọn một quả trong đó, dùng sức bẻ ra, quả trứng vàng trông liên một thể như vậy mà bị hắn bẻ làm đôi, bên trong có một mặt ngọc xinh xắn. Lý Hoằng nhìn chữ khắc trên đó liền mỉm cười, đeo lên cổ Lý Long Cơ.
Vân Loan chẳng hiểu gì cả:" Rõ ràng là bán rồi mà, còn bán được với giá không thấp."
Không ngờ Lý Hoằng khịt mũi nói tục:" Ngươi thì biết cái rắm gì?" Vậy mà Vân Loan vẫn bình tĩnh nói:" Rắm thì cháu biết nhiều lắm, chỉ lấy làm lạ là quả trứng này vì sao vẫn còn thôi."
Lý Hoằng không giải thích cho Vân Loan mà ngồi xuống, nhìn ngang nhi tử nói:" Nếu sau này con muốn giấu cái gì, hoặc có cái gì không muốn người khác biết, có thể tiếp tục cho vào cái tổ chim đó."
Lý Long Cơ là đứa bé vô cùng đẹp đẽ, như được tạc bằng ngọc, nó chẳng để ý những lời a gia nói, chỉ nhìn Lý Hàn đang ôm cổ Vân Sơ làm nũng, giọng không vui:" Sư công thích tỷ tỷ, không thích con."
Chuyện này Lý Hoằng không thể giúp được nhi tử, vỗ về:" Vì con không phải do Vân Na a nương sinh ra."
Lý Long Cơ ngẩng đầu lên:" Giống như con và tỷ tỷ tới Bùi thị, mọi người ở đó cũng thích con mà không thích tỷ tỷ phải không?”
" Đúng rồi, đó là nhà của mẫu thân con, còn đây là nhà của Vân Na a nương con."
" Bọn con không phải đều là con của a gia sao?"
Lý Hoằng xoa đầu nhi tử, mặc dù Lý Long Cơ rất thông minh, song vẫn còn quá nhỏ đều có thể hiểu được chuyện phức tạp thế này:" Vì thế mà con có thể đứng đây, không bị đuổi đi."
Lý Long Cơ phẫn nộ hét lên:" Ai dám đuổi con?"
Tiếng hét của nó tức thì thu hút mọi người nhìn sang, Lý Hoằng bịt ngay miệng nhỉ tử cười nịnh Vân Sơ:" Đứa bé này thiếu quản giáo."
Vân Sơ hừ lạnh, y đoán ra được mục đích Lý Hoằng đưa nhỉ tử tới đây, tuy nói lỗi của người lớn không liên quan tới trẻ con, nhưng y nhìn cả hai đều ghét, nói thẳng:" Gia học Vân thị không truyền cho đứa bé này."