Q7 - Chương 320: Không phải thứ trao đổi
Q7 - Chương 320: Không phải thứ trao đổiQ7 - Chương 320: Không phải thứ trao đổi
Lý Hoằng vốn biết chuyện này không dễ dàng, không ngờ còn chưa kịp tỏ ý đã bị Vân Sơ phủ đầu:" Sư phụ phân biệt đối xử quá rõ rồi, luận tư chất mà nói, Hàn Nhi không bằng Long Cơi"
Những người khác nghe thấy vậy đều cho rằng Vân Sơ hơi quá rồi, dù không muốn dạy cũng có thể nói khéo léo hơn cơ mà, chỉ là không nói ra mà thôi. Vân Cẩm cau mày kéo Vân Na xuống, không để cô cô tham gia, a gia làm gì luôn có lý do chính đáng, cho dù nàng cũng không hiểu.
Vân Sơ đặt Lý Hàn xuống, vỗ nhẹ mông bảo nó chạy về với mẹ, cười nhạt với Lý Hoằng:" Với thứ tư chất như ngươi mà ta còn dạy thành đế vương hợp cách được, chẳng có lý gì mà không dạy được Hàn Sơn Nương."
Lý Hoằng vậy mà không giận, vẫn kiên trì dùng lý lẽ nói chuyện:" Sư phụ nếu muốn truyền bá gia học Vân thị, không thể thiếu thân phận đế sư."
Vân Sơ lắc đầu:" Ta đặt tâm huyết lên người ngươi nhiều nhất, kết quả có tác dụng gì không? Ta dạy ngươi tri hành hợp nhất, ngươi học thì học được hết rồi, nhưng đến khi ngươi dùng lại chỉ dùng thủ đoạn đế vương, không dùng học vấn ta dạy, uổng phí bao nhiêu tâm huyết của ta."
" Long Cơ là trưởng tử của ngươi, nghe ngươi nói thì tự tin vào tư chất của nó lắm, chắc không có chuyện phế trưởng lập thứ đâu. Nếu ta dạy đứa bé này, lần nữa phí công sức mà thôi, Hàn Sơn Nương dù học ít hơn một chút, nó học được sẽ đem dùng, như thế học vấn của ta mới không bị lãng phí."
Hai người bọn họ bây giờ không còn mấy chuyện để có thể nói với nhau, nếu có thì cũng chỉ là chuyện liên quan tới triều chính. Hôm nay mẹ con Vân Na về nhà, Vân Sơ không muốn làm mất vui, đi vê phía thư phòng ở hậu hoa viên. Lý Hoằng kiên trì đi theo, dắt cả Lý Long Cơ theo sau.
Lý Long Cơ này không phải là Lý Long Cơ mà Vân Sơ biết, bởi vì nó do Lý Hoằng sinh ra, ngoại trừ cái tên giống ra, không có điểm gì giống trên lịch sử nữa. " Sư phụ chẳng lẽ để ý lời một đám hủ nho hay sao?" Lý Hoằng cũng hiểu một nguyên nhân khác Vân Sơ không muốn dạy cho nhi tử mình, đó là y đã làm thầy thái tử một lần rồi, nếu tiếp tục làm việc này, thế nào cũng có kẻ đứng ra phản đối, nhưng hắn không coi ra gì: " Chỉ cần đệ tử đăng cơ, xem kẻ nào dám nói ra nói vào, chúng không hiểu được chỗ tuyệt diệu trong học vấn Vân thị."
Vân Sơ cau mày:" Không nên nói vậy, tuy ta không ưa gì bọn chúng, nhưng chính đám hủ nho đó đang chống đỡ bầu trời Đại Đường này, nếu ngươi đụng vào đám hủ nho đó, bằng với chém đứt một hòn đá nền móng của Đại Đường."
" Nho gia độc tôn mấy trăm năm rồi, căn cơ của nó rất sâu, khi gia học Vân thị chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ, bọn họ không quá bận tâm. Như năm xưa ta làm sư phụ của ngươi, không có danh phận gì, bọn họ chỉ coi ta như hộ vệ bảo vệ ngươi, cùng lắm là võ sư dạy ngươi ít quyền cước. Cho dù ngươi học ít học vấn ở chỗ ta, chỉ là ít tạp học, uy hiếp với họ không lớn, giờ ta dạy nhi tử ngươi, mọi chuyện sẽ khác, ta có việc phải làm không muốn chuốc thêm rắc rối."
" Ngươi làm cho tốt thái tử, sau này làm tốt hoàng đế, phải biết nhẫn nại, thong thả thôi, ngươi còn trẻ, thời gian đứng về phía ngươi."
Năm xưa không phải Vân Sơ không có ý nghĩ thông qua dạy bảo Lý Hoằng, từ đó thay đổi Đại Đường, nhưng lần giáo giục thất bại đó khiến Vân Sơ rút ra rất nhiều kinh nghiệm, truyền bá học vấn từ trên xuống dưới, tốc độ tuy nhanh, nhưng căn cơ không vững, bởi vì học vấn truyền bá thông qua quyền lực cũng sẽ vì quyền lực mà tiêu vong.
Nhưng từ dưới lên trên thì khác, Vân thị gia học của y hiện đang âm thầm từng chút từng chút một đi vào cuộc sống thường nhật của bách tính. Chỉ cần cho thêm thời gian, học vấn Vân thị sẽ như không khí, như nước, như lương thực, là thứ không thể thiếu, khi đó mới có thể đứng vững được.
Y không cần phải thông qua dạy dỗ thái tử hay công chúa nào để chứng minh học vấn Vân thị là đồ tốt, bách tính không ngốc, chỉ cần gia học Vân thị thực sự giúp ích cho cuộc sống của họ, dù có bị sét đánh, đao chém, rìu chặt, gia học Vân thị vẫn tồn tại.
Đồ tốt sẽ chịu được kiểm nghiệm của thời gian. Vân Sơ chuyển chủ đề:" Sao ngươi tới Trường An gấp gáp như thế, vì hỏa pháo sao?"
Lý Hoằng gật đầu:" Bây giờ ai ai cũng đến xem hỏa pháo, nếu đệ tử thân là thái tử lại không hỏi han gì tới, người bên cạnh không yên lòng, đành đi một chuyến, coi như đi chơi cũng tốt."
Dù gì cũng là đệ tử do Vân Sơ dạy ra, tuy ở mặt khác Lý Hoằng có thể khiến Vân Sơ thất vọng, nhưng tâm nhìn, kiến thức coi như hơn người:" Xem như ngươi còn sáng mắt, thứ ít đáng giá nhất ở xưởng thứ hai là hỏa pháo."
Lý Hoằng tán đồng:
"Hỏa pháo là thứ vô dụng thôi, đệ tử thấy hỏa thương tuy còn rất nhiều thiếu sót, nhưng nếu tiếp tục hoàn thiện, rồi sẽ một ngày trở thành trang bị tiêu chuẩn cho quân nhân Đại Đường thay thế cung nỏ."
" Không sai!" Vân Sơ gật đầu không nói gì thêm:
Có điều với sự hiểu biết của Lý Hoằng về Vân Sơ, rõ ràng lời mình vẫn sai rồi, sư phụ lần nữa tỏ thái độ thất vọng với hắn.
Chẳng lẽ ở xưởng số hai còn có thứ gì đáng giá hơn hỏa thương mà mình chưa chủ ý à? Thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm hiểu cho ra.
Trước kia Lý Hoằng có thể thoải mái ở lại Vân thị không về Đông cung, nhưng từ khi hắn thành thái tử thì chuyện đó không còn xảy ra nữa, vì bất kể với Vân thị hay với Lý Hoằng mà nói, đều không phải là chuyện tốt.
Phải biết rằng thái tử là thái tử của toàn bộ người Đại Đường, thái tử có thể có sở thích cá nhân, nhưng không thể thiên vị quá mức.
Đến chập tối Lý Hoằng chuẩn bị về Đông cung Trường An, lúc Vân Sơ ra tiễn, hắn thi lễ nói:" Từ khi Hứa Kính Tông chết, ta lâu lắm rồi không có ai để thoải mái chia sẻ suy nghĩ trong lòng như hôm nay."
Vân Sơ xua tay:" Sau này dù có ở Vân thị ta, cũng không nên như thế, bất kể là ta hay thái tử, đều không thể tùy tiện nữa." Lý Hoằng thở dài rồi lên xa giá, kéo cửa sổ xuống, không giống như trước kia luôn hứng thú muốn xem phường Tấn Xương có gì thay đổi, giờ hắn là thái tử, tâm mắt hắn ở thiên hạ, một cái phường Tấn Xương nhỏ bé dù có biến đổi thế nào cũng không liên quan tới đại cục.
Khi xa giá tới Đông cung thì Lâu Sư Đức, Trương Giản Chi đều đã đợi từ lâu, thấy thái tử cùng thế tử trở về, sự thất vọng trong mắt Trương Giản Chi không cách nào che giấu.
Đợi thái tử ngồi xuống, Lâu Sư Đức chắp tay:" Thái tử, chẳng lẽ vị trí đế sư vẫn chưa đủ với Vân hầu?"
Kỳ thực chuyện hôm nay là vụ trao đổi, chẳng qua là thể hiện dưới bề ngoài thân tình thôi, Lý Hoằng muốn Vân Sơ làm đế sư, như thế gia học Vân thị có cơ hội truyền bá, nhưng để có vị trí này ắt Vân Sơ giao ra Trường An mới tránh được gièm pha, trao đổi không thành. Lý Hoằng lắc đầu:" Ta cũng chỉ thăm dò thôi, một cái đế sư sao đủ để Vân Sơ bỏ Trường An?"
Trương Giản Chỉ nói vào:" Điện hạ, nhất định phải có được Trường An, mới có thể khống chế Quan Trung, Lũng Hữu, Tây Vực. Thần cho rằng điện hạ không nên nhân từ nữa, cần ra tay thì phải ra tay, cùng lắm sau này bồi thường cho Vân thị là được."