Q7 - Chương 321: Thiếu niên năm xưa không còn.
Q7 - Chương 321: Thiếu niên năm xưa không còn.Q7 - Chương 321: Thiếu niên năm xưa không còn.
Rốt cuộc Vân Sơ muốn gì? Đâu mới là ưu tiên hàng đầu của y?
Lý Hoằng chống cằm trầm tư, bây giờ ở Đại Đường chỉ cần là người có chút kiến thức, không ai không biết giấc mộng dát vàng dát bạc Trường An của Vân Sơ, năm xưa thiếu niên mười mấy tuổi nói ra câu đó thì chẳng khác nào trò cười, nhưng trò cười kéo hơn hai mươi năm rồi, nhiều người bị thuyết phục. Tuy có người nói Vân Sơ mua danh kiếm tiếng, người chê y tầm nhìn hạn hẹp, người bảo y tham quyền cố vị, nhưng không ai phủ nhận tình cảm của y giành cho Trường An nữa.
Chỉ một số rất ít người hoài nghi, trong số đó có Lý Hoằng, dù hắn đem thứ đảm bảo tương lai lâu dài cho Vân thị ra đánh đổi, vẫn bị Vân Sơ từ chối, hắn vẫn giữ nguyên nghi ngờ của mình: " Ngươi đã quên sự cố Sở giao dịch Trường An suýt nữa kéo Đại Đường vào tai họa lớn rồi sao? Ta chỉ có thể kế thừa Trường An từ Vân Sơ chứ không thể cướp, nếu không sẽ không thể nào biết được sư phụ ta còn bao nhiêu quân bài chưa mở, nếu chúng ta cướp lấy, dù thành công, e rằng thứ có được chỉ là một Trường An tan hoang thôi, kéo theo đó là hậu quả khó lường."
Trương Giản Chi không đổi ý:" Điện hạ, ở hai vùng Sơn Đông, Hà Bắc, chúng ta đã bại bởi hoàng hậu, nếu không mau chóng nắm lấy Quan Trung, Lũng Hữu, e sẽ có chuyện không đành lòng nói ra. Lấy được Trường An, hi sinh thế nào cũng đáng."
Lý Hoằng có vẻ tính khí rất tốt, cho dù Trương Giản Chỉ đã nói tới mức đó, hắn vẫn không nổi giận, lấy tay chỉ Trương Giản Chỉi:" Là các ngươi thất bại, không phải là cô."
Lâu Sư Đức ở bên thở dài:" Sơn Đông, Hà Bắc thà theo hoàng hậu chứ không muốn phụ thuộc vào thái tử, đây là ẩn họa lớn."
Lý Hoằng không hài lòng:" Các ngươi đã nhìn ra nguy cơ rồi, vậy còn không mau giải quyết đi, cứ xúi cô tranh đoạt Trường An với Vân Sơ làm gì? Chẳng lẽ bản lĩnh của các ngươi chỉ biết đứng nhìn thở dài sao?"
Trương Giản Chỉ giải thích:" Từ thái tông hoàng đế tới bệ hạ rồi thái tử, sách lược với Sơn Đông, Hà Bắc luông là dùng sức mạnh áp chế, cho dù năm xưa bệ hạ có hạ lệnh di cư đại hộ hai vùng nhập kinh, hi vọng khiến địa phương hao mòn." " Không ngờ chỉ vài năm thôi, không còn hào tộc chèn ép, những gia tộc nhỏ lại thừa thế quật khởi, tốc độ nhanh tới mức làm người ta kinh hãi, giờ thậm chí xuất hiện lớp lớp anh tài."
" Bây giờ cục diện Sơn Đông, Hà Bắc đã phức tạp tới mức khó lường rồi, không phải bọn thần thiếu thủ đoạn mà sợ mạnh tay can thiệp, sẽ sinh ra bất trắc."
Lý Hoằng tay gõ nhịp lên bàn:" Năm xưa Tam Quốc có câu, thế gian nếu không có Tào Mạnh Đức, không biết bao nhiêu kẻ xưng vương xưng đế, xem ra chuyện đó đang tái diễn ở Sơn Đông, Hà Bắc chứ gì?"
Lâu Sư Đức chắp tay:" Chính là như thế."
Lý Hoằng lạnh lùng phất tay:" Vậy thì đi cướp, đi đoạt, đi giết lấy về, thứ gì không có được thì hủy cho cô, chẳng lẽ đạo lý đơn giản như vậy còn để cô nói với các ngươi hay sao?"
Nghe những lời này của thái tử, cho dù là Trương Giản Chi xưa nay lớn gan cũng phải thất kinh, hắn đang định nói thì Lý Hoằng đứng dậy, vừa đi vừa nói:" Cô muốn giang sơn vẹn toàn, cho dù có là một cái ngói, thì cô cũng muốn cái ngói chỉnh tề, dưới tiền đê đó, dù chén vàng, bát ngọc, nếu không hoàn chỉnh thì cô cũng không cần. Cho dù có phải nghiền nát bát ngọc, phá nát chén vàng, biến nó thành bột, cô cùng dùng thứ bột đó gắn lại hoàn chỉnh."
" Các ngươi cứ thế mà làm cho cô, ngoài ra kế hoạch Trường An không đổi.
Hoàng đế lui về đã lâu, Lý Hoằng được trao không ít quyền lực, lâu dần, tự nhiên sinh ra uy nghiêm của quân vương, Lâu Sư Đức và Trương Giản Chi không dám khuyên can nữa, khom lưng đưa tiễn thái tử về nghỉ ngơi.
Đêm đó Lâu Sư Đức mất ngủ, ngồi dưới ngọn đèn thở dài không biết bao lần, hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Lý Hoằng, đó là thiếu niên tươi sáng, ấm áp, khi cười đôi mắt như có ánh nắng, khiến người ta bất giác muốn thân cận.
Khi đó thái tử Lý Hoằng là một thiếu niên rất sạch sẽ, không phải là nói tới vẻ bề ngoài, mà là nói tâm linh của hắn, cho dù hắn có đi làm ruộng tới toàn thân bùn đất, chỉ cần hắn cười, trong đôi mắt vẫn ngập tràn ánh nắng, Lâu Sư Đức sẵn sàng vì hắn mà chất.
Lâu Sư Đức luôn muốn bảo vệ Lý Hoằng mãi mãi là một người sạch sẽ như thế, tránh xa mọi ô uế nhân gian, thành đấng minh quân. Nhưng Vân Sơ đã phá hỏng tất cả, chính y đem những thứ ô uế nhất nhân gian vạch trần trước mặt thái tử, khiến mụn mủ bốc mùi chảy khắp nơi, khiến thái tử nhiễm bẩn biến thành con người thế này.
Vụ án diệt môn Lưu Phương Thành ... Một vụ án vì gia sản phân phối không đều, bốn huynh đệ hợp mưu giết chết cha mẹ, sau đó Lão Đại muốn được chia nhiều hơn, liên hợp với Lão Tứ, muốn giết chết Lão Nhị, Lão Tam. Kết quả bị Lão Tam, Lão Nhị hợp mưu hạ độc giết chết. Rồi Lão Nhị và Lão Tam lại hãm hại nhau, cuối cùng còn lại Lão Tam bị mù.
Nếu chỉ vẻn vẹn là giết người đã đành, vụ án này còn dính líu tới cả phong hóa, nhỉ tử của Lão Đại không phải của Lão Đại mà là của phụ thân hắn, kỳ thực chính là huynh đệ của hắn. Lão Tứ dính líu tới hai vị tẩu tẩu, Lão Nhị và Lão Tam rõ ràng biết, nhưng vì gia tài mà nhẫn nhịn, vờ không hay biết gì. Khi sự việc bại lộ, Lão Tứ bị Lão Nhị và Lão Tam chặt tứ chi, moi hai mắt, cắt lưỡi ...
Đó là vụ kỳ án khoáng thế, cha không ra cha, con không phải con, huynh không thành huynh, đệ cũng chẳng là đệ. Người Đại lý tự đùn đẩy cho nhau, không ai dám phẩm phán, sợ bị vụ án làm ô uế bản thân, được Vân Sơ tiếp nhận để huyện nha huyện Vạn Niên thẩm tra xét sử.
Quan chủ thẩm là Vân Sơ, nhưng thực sự tra xét vụ án này là thái tử Lý Hoằng mới mười bốn tuổi.
Khi xét sử vụ án Vân Sơ yêu cầu vô cùng khắt khe, chỉ cần có chút tỳ vết là yêu cầu làm lại, đến khi vụ thảm án nhân luân được Lý Hoằng tra xét không có chút sai sót nào mới bỏ qua.
Sau đó vụ án đó, ánh nắng trong mắt người thiếu niên đó biến mất.
" Sẽ có một ngày, Vân Sơ chết bởi sự vô tình của thái tử."
Giữa đêm không người, Lâu Sư Đức đánh giá vận mệnh của Vân Sơ như thế.
Công bằng mà nói Vân Sơ không sai, nếu không để thái tử tiếp xúc với đủ phương diện cuộc sống, sao có thể dạy ra được đáng minh quân? Chỉ là loại phương thức giáo dục này sẽ rất hao tổn sinh mạng sư phụ, các vị thái phó không phải không biết cách giáo dục hữu hiệu này, họ không dùng là vì không muốn mà thôi.
Có điều Vân Sơ cũng là người thông minh, trước khi con rồng thái tử trưởng thành, cơ bản đã không còn can thiệp vào bất kỳ hành vi nào của thái tử nữa, rõ ràng là y cảm giác được nguy hiểm cho nên rút lui trước, để Vân thị có một cơ hội an toàn lui về.
Thế nhưng Lâu Sư Đức cho rằng đã muộn rồi.
Bởi vì ngày mai thái tử muốn tới chùa Đại Từ Ân bái tế Đại Đường Văn Đức hoàng hậu.
Thái tử trước khi tế bài Văn Đức hoàng hậu tới Vân thị trước, mặc dù là một vấn đề thứ tự trước sau thôi, nhưng nó gây ra phiền toái cực lớn, đem toàn bộ Vân thị lên giàn thiêu.
Điều này cũng khiến Lâu Sư Đức vô cùng lo lắng cho Vân thị, bê ngoài thái tử có vẻ vẫn tôn kính Vân Sơ như xưa, thậm chí không muốn can thiệp thô bạo vào Trường An.
Nhưng thái tử thực sự không có oán hận gì chuyện Vân thị hùng cứ Trường An sao?
Cả đêm đó Lâu Sư Đức trằn trọc không sao ngủ được, hắn muốn nói chuyện tử tế với Vân Sơ, nhưng trăn trở tới trời sáng, cũng không biết phải nói thế nào.