Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1795 - Q7 - Chương 322: Nguyệt Hạ Độc Chước. (*)

Q7 - Chương 322: Nguyệt hạ độc chước. (*) Q7 - Chương 322: Nguyệt hạ độc chước. (*)Q7 - Chương 322: Nguyệt hạ độc chước. (*)

So với lo lắng của Lâu Sư Đức, Trương Giản Chi về tới phủ của mình lại sai gia nhân chuẩn bị rượu thịt đơn giản đưa vào thư phòng, một mình đóng cửa lại ăn uống. Chẳng biết hắn nói cái gì với bản thân, chỉ biết trong phòng thi thoảng truyền ra tiếng cười dài. Buổi sáng hôm sau thức dậy, mặt mày hồng hào chưa nói, khí độ trên người cũng tăng lên ba phần.

Hôm nay Trường An sẽ là một ngày đẹp trời.

Huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư hôm nay cũng tới quan giải của Vân Sơ từ rất sớm, đợi Vân Sơ tới nơi thì lập tức nhiệt tình đun nước, pha hai phần quán quán trà, đường phèn, quả khô, lá trà đều là hàng cực phẩm do họ mang tới. Khi nước trà nóng sôi làm tan hết đường phèn, rót cho Vân Sơ ngồi sau bàn, đợi Vân Sơ uống thử gật gù hài lòng mới chắp tay nói:" Quân hầu, Bắc Môn học sĩ Giải Thế Long cầu kiến."

Vân Sơ không trả lời vội, tranh thủ trà còn nóng hớp vài ngụm, đặt chén xuống hỏi:" Hắn là ai mà khiến huynh đệ các ngươi phải vì hắn mà đi đánh trận đầu như thế?"

Vũ Thừa Tự đáp:" Giải Thế Long là ký thất của hoàng hậu, chương biểu văn hịch của hoàng hậu cơ bản đều xuất phát từ tay người này. Huynh đệ hạ quan tuy là chí thân của hoàng hậu, nhưng nói tới ảnh hưởng đến quyết sách của hoàng hậu, bọn hạ quan kém xa Giải học sĩ."

Vân Sơ trầm tư một lúc, cuối cùng lắc đầu:" Đang lúc thế sự bất ổn, thêm một việc chẳng bằng bớt một việc, không gặp."

Vũ Tam Tư có vẻ sớm dự liệu tới phản ứng này của Vân Sơ, chắp tay nói:" Hoàng hậu không hề có ác ý với quân hầu."

Vân Sơ không đổi ý:" Từ lần đầu tiên ta gặp hoàng hậu tới nay, quan hệ giữa Vân thị và hoàng hậu tuy không thể nói là tốt, nhưng đôi bên còn chút tình nghĩa, cho dù có va chạm thì đa phần cũng là do chính kiến bất đồng thôi, chưa tới mức không muốn nhìn mặt nhau."

" Cho nên cứ duy trì như vậy đi, không cần thay đổi làm gì." Vũ Thừa Tựa nói khó:" Quân hầu trong mắt hoàng hậu là trường hợp đặc biệt rồi, đổi lại là thần tử khác, hoàng hậu không đối xử thế này đâu, cho dù quân hầu không muốn gặp Giải Thế Long, ít nhất cũng phải có câu trả lời cho hoàng hậu."

" Bây giờ đến ngay cả huynh đệ các ngươi cũng dám bức bách ta rồi, nếu ta còn không nể mặt, sợ là tự đẩy mình đến mức tìm đường chết." Vân Sơ thở dài:" Thôi được rồi, huynh đệ các ngươi đã nói có lý có lẽ như thế, Vân mỗ để các ngươi đắc ý một lần"

Nói rồi đứng dậy trải tờ giấy trắng ra bàn, nói:" Gần đây tâm tình ta phiền muộn, thường uống rượu một mình, nay hoàng hậu hỏi tới, Vân mỗ lấy thơ tỏ chí, trả lời cho hoàng hậu."

Nghe nói Vân Sơ muốn làm thơ, huynh đệ Vũ thị tích cực hẳn lên, tới bên bàn, một vuốt phẳng giấy cố định, một người giúp mài mực. Lâu lắm rồi Vân Sơ không làm thơ, ngay cả lần tiên hoàng đế rời Trường An, nghe nói hoàng đế muốn Vân Sơ làm thơ tiễn biệt mà y cũng khéo léo từ chối.

Thế nên bài thơ này viết cho hoàng hậu, khỏi nói cũng biết đáng quý rồi.

Vân Sơ ngẫm nghĩ một lúc viết bốn chữ " nguyệt hạ độc chước" làm huynh đệ Vũ thị nín thở, tiếp đó chỉ thấy y đưa bút như bay, chốc lát một bài thơ ngũ ngôn đã hiện ra trên giấy.

Vườn hoa một bầu rượu, chẳng bạn uống một mình

Nâng chén mời trăng sáng, ta bóng nữa là ba

Trắng sáng không biết uống, chỉ bóng với mình ta

Cùng trăng bạn với bóng, cho kịp cùng chơi xuân

Ta hát trắng quấn quanh, ta múa bóng rối loạn

Lúc tỉnh cùng nhau vui, say rồi chia mỗi ngả

Gắn bó mãi chẳng rời, hẹn nhau chốn ngân hà

Vũ Tam Tư đọc một lượt, dùng ánh mắt khó lý giải nhìn Vân Sơ, suốt cả bài thơ hắn cảm giác rõ nỗi cô độc không biết tỏ cùng ai, cô độc tới làm người ta cồn cào. Vũ Thừa Tựa xem xong cũng không đành lòng:" Quân hầu tài cao, hay là viết bài nữa."

Vân Sơ cho bút lông vào chén ngọc rửa bút:" Mỗ gia vốn chẳng qua là tiểu tốt Tây Vực, may mắn gặp lúc binh hoang mã loạn là vươn lên. Nói tới công tích sau này, chẳng qua là nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa mà có. Được hoàng đế tin tưởng hơn hai mươi năm, thái tử tôn kính hơn hai mươi năm, hoàng hậu đối xử tốt hơn hai mươi năm, tuy chưa nói là đã tới cực đỉnh nhân thần, nhưng so với những đại thần các triều đại, Vân Sơ ta tới nay còn chút thánh sủng đã là chuyện lạ trong thiên hạ rồi."

" Cho nên càng như thế Vân mỗ càng phải giữ vững bản tâm, nếu chí hướng ban đầu là dát vàng dát bạc Trường An, vậy không nên thay đổi, nếu không cô phụ thánh quyến, bị người ta chê cười."

Vũ Thừa Tự khẽ nói:" Thái tử đã nảy sinh ác ý với quân hầu."

Vân Sơ nhắm mắt lại, khuôn mặt thoáng có chút thống khố, ngay sau đó lại mỉm cười, tựa hồ không để việc này trong lòng.

Vũ thị huynh đệ mang thơ Vân Sơ viết rời nha môn huyện Van Niên, không có chút che đậy nào, tới thẳng dịch quán Trường An.

Giải Thế Long là trung niên văn sĩ tứ tuần, nhưng nhìn trẻ hơn bề ngoài rất nhiều, mặc áo bào xanh, thân hình trung bình, ngũ quan trong sáng, tóc tai cùng ba chòm râu dưới cầm đều được chỉnh sửa chỉnh tê, thong thả mở tờ giấy viết bài thơ của Vân Sơ ra, vừa đọc vừa tán thưởng:" Luận tới thi từ, Vân Sơ là đệ nhất nhân của Đại Đường, nói tới khí cốt, ở triều đình Đại Đường này, Vân Sơ cũng xứng có tên trên bảng."

Vũ Tam Tư cười nhạt:" Thế nhưng không thức thời."

Giải Sĩ Long cười sửa lại:" Đó gọi là phong cốt đại thần."

" Phong cốt rồi mất đầu giữa đường như Thượng Quan Nghi sao?"

" Đại Đường cần đại thần có phong cốt thế này để giữ thể diện, huynh đệ các ngươi không nên vì người ta không muốn ngả về phía hoàng hậu mà nói xấu người ta."

Vũ Thừa Tự thở dài:" Nói ra Vân Sơ có huyết hải thâm thù với huynh đệ ta, nhưng nhìn thấy y rơi vào cảnh cô lập thế này, ta thấy không hận được." Giải Sĩ Long cẩn thận gấp bài thơ lại:" Hoàng hậu đại thắng ở Sơn Đông, Hà Bắc, biến Quan Trung, Lũng Hữu thành đất tất tranh của binh gia, thái tử lần này mang trưởng tử tới Trường An, ắt là có ý dùng vị trí đế sư thuyết phục Vân Sơ, một cái gật đầu của Vân Sơ, ít nhất Vân thị phú quý thêm vài đời nữa, vậy mà y từ chối. Điều kiện của hoàng hậu còn không bằng thái tử, từ chối là tất nhiên."

" Vấn đề là bây giờ bất kể là hoàng hậu hay thái tử, đều không muốn công kích Vân Sơ trước, tránh bị phe còn lại lợi dụng, đấy là chỗ khó."

" Huynh đệ các ngươi theo Vân Sơ nhiều năm, có cái nhìn thế nào về chuyện này?"

Vũ Tam Tư vừa mới định nói thì Vũ Thừa Tự đã giành trước:” Huynh đệ bọn ta nghe theo Giải học sĩ."

Giải Thế Long tủm tỉm cười:" Tốt lắm!"

Huynh đệ Vũ thị cáo từ rời dịch quán, hai con ngựa đi song song trên Chu Tước đại nhai, xung quanh ồn ào không sợ ai nghe trộm, nói:" Huynh trưởng, Vân Sơ ngang nhiên giết một vị hoàng môn thị lang tứ phẩm, tuy sau đó có hoàng đế chống lưng, không ai dám nói gì nữa, nhìn tựa uy quyền thánh ân của y đã tới tột đỉnh, nhưng thực chất căm hận nhắm vào y cũng dồn nén cực điểm, chỉ cần thời cơ tới, sẽ là cảnh người người đòi giết. Nay thái tử và hoàng hậu đều nhắm vào Trường An, nhưng Vân Sơ không muốn dựa vào ai, ắt thành mục tiêu đả kích cả hai đằng, ngày Vân thị sụp đổ không xa, sao huynh trưởng lại không tích cực?"

Vũ Thừa Tự xoa đầu:" Ta từng vô số lần nằm mơ, giấc mơ đẹp nhất của ta không phải ôm thần nữ vào lòng, mà là được đấm thẳng vào mũi Vân Sơ, nhìn y máu chảy ròng ròng, nhếch nhác thảm hại ... Nhưng bất kể là mơ hay tỉnh, ta đều không muốn thấy cảnh Vân Sơ rơi đầu."

"Ta muốn y gặp xui xẻo, ta muốn thấy y bị người ta dẫm đạp, ta muốn thấy y phải đi ăn xin, ta sẽ cho y một đồng vàng, nhìn thấy y cảm kích rơi lệ."

" Người đặc sắc như Vân Sơ, ta không muốn thấy y chết."

Vũ Tam Tư nuốt nước bọt:" Không thể có chuyện đó, Vân Sơ hoặc là mãi mãi huy hoàng, một khi y thất thế, chờ y chỉ có đường chết!" Vũ Thừa Tự vung tay:" Thế nên nếu y quá xúi quẩy, chúng ta xem tình huống mà đỡ y một tay.

(*) Uống một mình dưới trăng, thơ Lý Bạch.

(**) Có vẻ truyện không còn nhiều nữa.
Bình Luận (0)
Comment