Q7 - Chương 323: Tội ác của Vân Sơ.
Q7 - Chương 323: Tội ác của Vân Sơ.Q7 - Chương 323: Tội ác của Vân Sơ.
Thi Hương đã ở ngay trước mắt rồi, thành Trường An vốn đông đúc, nay càng chật chột bởi người đọc sách tới ứng thí.
Năm nay hành vi thông qua hành quyển để lọt vào mắt xanh quý nhân kế đó nhờ quý nhân tiến cử để có được quan chức đã hoan toàn không dùng được nữa rồi.
Bất kể là hoàng hậu Vũ Mị hay thái tử Lý Hoằng đều cực kỳ căm ghét chuyện không khác gì đem quan chức triều đình lén lút thỏa thuận với nhau như thế. Đương nhiên, người nhiệt tình nhất với việc chặn đứng hành vi chính là hoàng đế đương triều Lý Trị.
Ở mặt này, ba người địa vị tối cao Đại Đường ý kiến nhất trí.
Cho nên con đường làm quan ở Đại Đường bây giờ rất ít, cách đơn giản nhất chinh là nhờ phúc ấm của tổ tiên, mà con đường này bây giờ cũng không còn dễ đi nữa. Hoàng đế bây giờ hẹp hòi lắm, không còn dễ dãi ở mặt này với quan viên như trước.
Một con đường nữa chính là quân công, con đường này không có gì để nói, lấy máu ra mà đánh đổi thôi.
Thế nhưng bây giờ quân công thẩm tra cũng rất nghiêm ngặt, đặc biệt là sau khi phát hiện ra mấy vụ không phải giết lương dân giả mạo công tích thì cũng là đồng lõa với dị tộc diễn kịch lừa quân công, biên quân liền rụng đầu vô số, cái thói xấu này dần dần giảm bớt.
Dưới tình huống xung quanh không còn cường địch, phải ở trong quân bao năm mới tích đủ số đầu người để về quê làm chức quan nhỏ tẹo? Sợ rằng lúc đó đầu đã bạc rồi, chẳng còn ý nghĩa.
Thế nên con đường làm quan tốt nhất chính là thông qua khoa khảo, mà khoa khảo cũng được triều đình coi trọng nhất.
Nhiều năm qua Bùi Hành Kiệm đã thay đổi triệt để chế độ khoa khảo rồi, dán số báo danh, chép bài thi, không chỉ định quan chủ khảo trước, không dự tính đề mục khảo thí trước, chấm bài xong phải qua ba lần thẩm tra ba lần hiệu chỉnh, bài thi của người thi đỗ mới được dán bảng công bố. Đi qua toàn bộ quy tình này, mặc dù không thể chọn ra được hết nhân tài, ít nhất thì người qua được khảo thí có quan chức cũng là chí sĩ bác học.
Cái chuyện tú tài không biết chữ, hiếu liêm đánh đuổi cha, nghèo nàn thanh bạch bị khinh miệt, quan cao tướng giỏi nhát như gà đã rất hiếm thấy ở triều đình Đại Đường.
Bất kể là quân công hay là khảo thí, đều có thể sàng lọc ra những người dũng cảm và bác học, còn về chuyện người dũng cảm có phải là quan quân tốt không, người bác học có phải là quan viên tốt không thì luận sau.
Thế nhưng khi sĩ tử tụ tập lại, cũng thường là lúc xảy ra chuyện phiền hà.
Hoàng hậu năm xưa bày tủ đồng ở Lạc Dương, để cho bách tính, cho dù là tù phạm cũng có thể đem chuyện phạm pháp mà mình biết tố cáo lên triều đình đổi lấy phần thưởng, tạo thành hậu di chứng tới tận bây giờ.
Hậu di chứng đó chính là tố cáo thành phòng trào, mặc dù sau đó được thái tử uốn nắn lại, sau khi hoàng hậu ban quan tước cho mấy kẻ vu cáo, rất nhiều kẻ biết tài học mình chưa đủ hi vọng thông qua cách này lọt vào mắt xanh của hoàng hậu, đặt được bước nhảy vọt giai cấp.
Một ngày làm sĩ nhân, dù có bị xét nhà chặt đầu, sau này hậu nhân của hắn đều có thể tự coi mình là sĩ nhân, đó là thói xấu nhất của Đại Đường hiện giờ.
Trên đời này không thiếu kẻ vì có được cái danh sĩ nhân mà bất chấp sinh tử, ví như kẻ tên là Lương Hầu.
Tên kẻ ngày nghe qua có chút oai nghiêm, nghe thoáng qua còn tưởng hắn là một vị Hầu gia địa vị tôn quý của Đại Đường. Thực tế tên đó chẳng là cái thá gì hết, chẳng qua chỉ là một người đọc sách học Quốc tử giám nhiều năm vẫn chẳng thi đỗ được.
Chẳng biết là từ đâu mà hắn sưu tầm được các loại chuyện phạm pháp của Vân Sơ, liệt kê ra cái gọi là Mười tội ác lớn của Vân Sơ.
Thế nhưng hắn không đem văn thư viết mười tội ác lớn này đưa lên Đại lý tự hay Ngự sử đài, mà là cả gan dán thẳng lên đại môn Vân thị, đồng thời lớn tiếng đọc cho người vây quanh nghe, nội dung nghĩa khí khảng khái vô cùng, làm người ta cảm giác, nếu Vân Sơ không phạm vào những tội này thì thật có lỗi với nước bọt của người ta. Khi ai cũng tưởng rằng tên cuồng sinh đó sẽ bị thế lực to lớn Vân thị nghiền ra tro bụi thì đại môn Vân thị đóng chặt, mặc cho Lương Hầu ở bên ngoài mắng chửi, còn cảnh cáo người dân phường Tấn Xương không được phép gây khó dễ cho hắn.
Không chỉ như thế gặp những lúc trời nắng chói chang, hoặc mưa to gió lớn, Vân thị còn dựng lán nghỉ mát, đưa trà nước tới, tránh Lương Hầu vì dầm mưa dãi nắng mà bị bệnh.
Đợi tới khi vị Lương Hầu này chửi mệt rồi, Vân thị còn phái người đưa hắn về nhà, giao cho người nhà của hắn, đảm bảo hắn sống sót trở về.
Trong thành Trường An không thiếu người chịu ơn huệ của Vân thị, nếu Vân thị không bảo vệ, chẳng cần họ ra tay, khối người băm vằm xé xác tên khốn kiếp này rồi.
Thế nhưng Vân thị bao dung nhún nhường như thế cũng không thể khiến Lương Hầu dừng lại, ngược lại, người đọc sách tham gia vào đội ngũ của Lương Hầu ngày một nhiều, mười tội ác lớn của Vân Sơ biến thành ba mươi tội ác lớn rồi.
Bên ngoài cửa chửi mắng tung trời, bên trong Vân gia trạch viện lại sóng yên biển lặng.
Ngu Tu Dung xem điều trận 50 tội lớn của Vân thị mà trượng phu vừa mới soạn xong, không nhịn được nói:" Thiếp thân hay ghen cũng tính là một tội lớn à?"
Vân Sơ nghiêm sắc mặt nói:" Tại sao không tính, chính vì phu nhân ghen tuông mới khiến cho Vân thị hậu trạch trống không, con cái thưa thớt."
Ngu Tu Dung bĩu môi chẳng sợ:" Điều này thì thiếp thừa nhận, nhưng dù chàng lên tận trời kêu ca thì phụ nhân trong hậu trạch Vân thị chỉ được có một mình thiếp thân thôi. Còn về phần con cái thưa thớt, đó là vì quãng thời gian thiếp thân sinh nở tốt thì chàng quanh năm suốt tháng không ở nhà, không trách thiếp được."
Vân Sơ cười ha hả thôi khô mực trên giấy điều trần, gọi quản gia Lão Lưu tới, bảo ông ta đem tội danh mới đưa cho Lương Hầu, mấy ngày qua chúng phê phán Vân thị chẳng có gì mới mẻ cả.
"Phu quân làm thế phải chăng muốn dụ hết những kẻ bất mãn với Vân thị ra?" Ngu Tu Dung thắc mắc: Vân Sơ gật đầu:" Tưởng lung lay người ta hè nhau đẩy, đó là chân lý không thể lật đổ từ xưa tới nay, nếu bảo chúng cầm đầu tới kiếm chuyện với Vân thị thì chúng không dám, nhưng hùa theo đám đông, đổ dầu vào lửa thì chúng dám đấy."
" Vậy tới lúc chúng kéo nhau tới cả rồi phu quân sẽ làm gì?"
" Tất nhiên đánh cho những kẻ vào hùa này tới khi chúng không dám vào hùa nữa thì thôi."
Ngu Tu Dung cười khanh khách:" Cứ làm thế này vài lần, bất kể là ai đàn hặc phu quân, người khác đều nghĩ có phải là mồi nhử do nhà ta thả ra không, tới lúc đó có kẻ đàn hặc phu quân phạm pháp sẽ không ai dám theo nữa."
Vân Sơ cũng cười to:" Nàng nói đúng lắm, bây giờ nàng có biết ta hi vọng huynh đệ Vũ thị nhảy vào tham gia cuộc vui này thế nào không, để ta có cớ cho huynh đệ chúng một trận nữa."
" Gần đây hai tên đó bề ngoài ngoan ngoãn vâng dạ, thực chất láo xược lắm rồi, dám ngang nhiên mang đồ pha trà tới phòng ta, ta chưa cho đã dám uống, đáng ăn đòn!"