Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1797 - Q7 - Chương 324: Đằng Lung Hoán Điểu.

Q7 - Chương 324: Đằng lung hoán điểu. Q7 - Chương 324: Đằng lung hoán điểu.Q7 - Chương 324: Đằng lung hoán điểu.

Hôm nay Vân Cẩn về tới phường Tấn Xương còn khá sớm, trời vẫn chưa tối, trước cổng phường đã tụ tập cả một đám đông, đang xôn xao bàn tán, có người trong phường, nhưng đa phần là người lạ, gương mặt ai nấy căng thẳng lo âu. Tin tức trong thành Trường An luôn truyền đi rất nhanh, đặc biệt là tin liên quan tới Vân thị, nghe nói thế tử Vân thị hôm nay đã rút đi hơn 30 vạn lượng bạc của sở giao dịch, toàn thành rúng động.

Chuyện xảy ra vẫn còn chưa lâu, mọi người nhớ lắm, khi đó Ung vương Lý Hiền chỉ rút đi 10 vạn thôi, khiến nhà khác nối nhau rút tiền khỏi sở giao dịch, dẫn tới thảm họa chưa từng đó ở Trường An, thời gian đó mỗi ngày đều có đại thương nhân tự sát, người nhảy từ trên nóc sở giao dịch xuống kết liễu cuộc đời nhiều vô kể. Trường An ảm đạm suốt một năm, mất ba năm sau mới khôi khục, có thể nói đó là thời khắc tăm tối nhất của Trường An mấy chục năm qua.

Bây giờ Vân Cẩn liền một lúc rút đi 30 vạn, nhiều gấp ba lần trước, quan trọng hơn chính Vân thị rút đi số tiền này, làm sao không gây hoảng loạn cho được.

Thấy Vân Cẩn trở về, đám lão binh gác cổng chủ động đi tới ngăn cản đám đông, dọn đường cho hắn vào. Thực ra hơi thừa rồi, những người tới đây hỏi tin đều là người địa vị thấp, ai dám làm bừa, chẳng qua là tới hỏi thăm người quen trong phường xem liệu có biết tin tức gì không thôi, ai dám tiếp cận Vân Cẩn, còn người có địa vị ở Trường An, sẽ có cách khác.

Vân Cẩn gật đầu với đám đông, trên mặt không biểu lộ bất kỳ điều gì, đi qua đại môn dưới con phượng hoàng khổng lồ.

Một lão binh đi theo Vân Cẩn, khi rẽ qua đại môn, không có ai mới khẽ hỏi:" Thế tử, đừng trách Lão Lưu lắm mồm, nhưng chẳng phải thái tử điện hạ đã tới Trường An mười ngày rồi sao?"

Lão Lưu là cao thủ truy vết trong quân, năm xưa theo Vân Sơ chiến đấu ở Liêu Đông, là người tìm ra thương binh doanh bị Hoa Lang Đồ tấn công, cứu Lão Hà một mạng. Ông ta hơn 60 tuổi, già lắm rồi, nếu nói tới ơn nghĩa với Vân gia, những lão binh đông chinh sâu đậm nhất.

Vân Cẩn hiểu ý ông ta, thái tử Lý Hoằng tới Trường An đã hơn mười ngày, bây giờ người ta ngày ngày tới Vân thị chửi bới mà hắn không lên tiếng, làm bùng lên đồn thổi vê bất hòa giữa thái tử và Vân thị, lại thêm chuyện hôm nay nữa, sao không lo cho được. Hắn chỉ cười nói:" Lưu thúc, a gia ta còn khỏe mạnh, trời có sập xuống cũng đỡ được."

" Ài, lão hán lắm lời, thế tử đừng trách." Lão Lưu cười khà khà, đúng thế, chỉ cần quân hầu ở đó, có gì không vượt qua được:

Vân Cẩn không dám đi đại môn, vòng qua phía chùa Đại Từ Ân rồi vào nhà từ cổng sau, hôm nay y cũng không định ngủ ở nhà, chuẩn bị tới phủ An Định công chúa tìm Lý Tư, ở nhà thực sự quá ồn.

Vân gia không rộng như phủ hào môn đại tộc khác, dù là ở hậu viện đi chăng nữa vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi bới suốt ngày đêm của đám Lương Hầu, a gia có thể nhịn được chứ hắn thì không. Thế nên Vân Cẩm, Vân Loan cũng được đưa khỏi nhà rồi, tránh nhất thời không nhịn được.

Vân Sơ thấy trưởng tử đã về, cười hỏi:" Tình hình bên ngoài kia thế nào?"

Vân Cẩn cung kính thi lễ, thêm trà cho a gia rồi mới đáp:" Hôm nay con tới thành Khúc Giang lấy tiền làm kinh động toàn bộ Trường An, ai ai cũng lo chuyện sở giao dịch năm xưa sụp đổ sẽ tái diễn, khiến cho lượng bán ra cao gấp bình thường gấp hơn mười lần, giá mua thì thấp hơn một thành."

" Hai ngày sau con vẫn đi lấy tiền, lần này đoán chừng giá bán sẽ còn giảm mạnh hơn, nếu giảm xuống ba thành, người a gia an bài có thể tiến vào rồi."

Vân Sơ cầm chén trà chứ không uống:" Thực ra nếu bây giờ kéo sập sở giao dịch thì chúng còn có lợi nhiêu hơn, chỉ không đành lòng bách tính gặp tai ương thôi. Bỏ đi, ba thành thì ba thành, bình ổn là quan trọng nhất."

Vân Cẩn cẩn trọng nói: " A gia, kế hoạch dọn lồng đổi chim này của chúng ta có phải đã quá lớn rồi không, hài nhi lo sẽ bị người ta nhìn ra, như vậy sẽ hỏng chuyện lớn của a gia." Vân Sơ gạt đi:" Phường chính, lý trưởng, chúng ta dùng hai năm mới thay đổi hoàn toàn, cả lại viên ở hai huyện Trường An, Vạn Niên cũng phải dùng hai năm mới thay đổi hết. Các đốc trưởng, trung nhân, giám nhân ở hai chợ Đông Tây, các thảo thị tử, các xưởng gần như là đều là người của chúng ta rồi, đây là chuyện lớn, đúng là không thể bị hỏng. Con nói với Khuy Cơ đại sư, khi đòi nợ, thái độ ác liệt một chút."

Vân Cẩn vẫn không yên tâm, lần này a gia để cho con cháu của quan lớn dưới quyền hoàng đế, thái tử vào Trường An, từ bỏ mọi chức vụ trọng yếu ở Trường An, chỉ vì củng cố lại viên, với những chức vụ lâm thời còn chẳng có phẩm cấp, đây là canh bạc quá lớn:" A gia, con sợ một khi có biến, những quan viên kia sẽ phản bội tập thể."

Vân Sơ tự tin nói:" Yên tâm đi, không phản bội được đâu, Trường An sau này quan viên là quan viên, lại viên là lại viên, hai đằng sẽ cùng sống dưới cùng một bầu trời."

"A gia, hài nhi ngu độn, vẫn không hiểu." Vân Cẩn nghĩ một lúc vẫn không lĩnh ngộ được ý đồ của a gia, đứng dậy thi lễ thỉnh giáo:

" Nếu con cũng thấy được thì ta không tiến hành kế hoạch này rồi." Vân Sơ hỏi:" Nói xem, những năm qua trừ đám huynh đệ các con, ta dạy bảo ai?"

Vân Cẩn nhíu mày:" Vũ thị huynh đệ, con cháu của Lý Kính Huyền, Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý, tổng cộng hơn mười người."

" Giờ bọn họ ở đâu?"

" Trừ huynh đệ Vũ thị, những người khác đều làm quan bên ngoài, toàn là những quan viên tài cán nắm chức vị trọng yếu."

Vân Sơ cười nhạt:" Lúc mới đầu ta đúng là có ý dạy dỗ đám đó, để cho triều đình biết, ta không hề có mưu đồ khống chế Trường An, nên những người đó cho rằng một khi phái con cháu tới, đều được ta dẫn dắt thành tài."

" Thực ra, trừ huynh đệ Vũ thị là ta tự mình chỉ bảo ra, những người khác đều do lão lại lâu năm dạy bảo. Những người đó sở dĩ làm việc không sai sót gì, chẳng phải là nhờ chúng thiên tư thông minh, mà là nhờ lại viên do chúng chỉ huy đều có thủ đoạn cao siêu."

" Có đặt một con lợn vào mấy cái vị trí con gọi là trọng yếu, mấy con lợn đó cũng được thanh lại ti của lại bộ đánh giá thượng thượng thôi."

" Một khi có biến, chúng ta không để những lại viên đó giúp đỡ chúng nữa, chúng sẽ lộ nguyên hình, từ thiên tài được mọi người ca tụng, sẽ thành kẻ ngu xuẩn bị người người thóa mạ."

" Con người đều có lòng riêng, đám người đó vì tiền đồ của mình, cho dù có giả vờ, cho dù có hoàn toàn buông quyền cũng không để lộ bản chất ngu xuẩn của mình ra đâu. Dù sao, biểu hiện anh minh của chúng ở những vị trí đó đã thu được quá nhiều ích lợi."

Vân Cẩn hít thật sâu, điều này không khác gì a gia vẫn thao túng Trường An, nhưng lo lắng chưa hết:" A gia, vẫn còn một điều nữa, binh quyền thì sao? Bất kể chúng ta làm gì, chỉ cần họ nắm binh quyền trong tay, sẽ vẫn xoay chuyển được cục diện."

Vân Sơ mỉm cười:" Tuy ta không nắm phủ binh, nhưng ta nắm trong tay người nhà của phủ binh, hiểu chưa? Thêm vào tám nghìn người bất lương của Trường An, thế còn chưa đủ sao?"

Vân Cẩn không nhắc tới chuyện này Nữa:" A gia, mấy ngày tới con ở phủ công chúa, không về vấn an a gia, a nương nữa."

Vân Sơ phất tay:" Đi đi, con và Tư Tư cũng nên có con rồi, trong nhà giờ vắng vẻ quá."

(*) Dọn lồng thay chim: chẳng biết có điển cố gì không chứ mình biết Đằng lung hoán điểu - Phượng hoàng niết bàn, tám chữ trong kế hoạch thay máu, phục sinh của ông Tập Cận Bình.
Bình Luận (0)
Comment