Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1798 - Q7 - Chương 325: Đứa Đệ Tử Làm Người Ta Thất Vọng!

Q7 - Chương 325: Đứa đệ tử làm người ta thất vọng! Q7 - Chương 325: Đứa đệ tử làm người ta thất vọng!Q7 - Chương 325: Đứa đệ tử làm người ta thất vọng!

Lý Hoằng ở Trường An đã mười sáu ngày, trừ ngày đầu tiên ra, hắn không có bất kỳ qua lại nào với Vân thị, đến ngày thứ mười bảy, khi tin đồn không hay về Vân thị bay đầy trời Trường An, hào môn đại tộc đã có dấu hiệu bất ổn, dần đưa đích hệ quan trọng rời thành, hắn rốt cuộc lần nữa tới Vân gia.

Thật là lạ, không biết có phải là có người thông báo hay không mà đúng ngày thái tử tới lại không thấy người đọc sách tụ tập chửi bới, Vân thị quay về yên tĩnh hơn thường ngày.

Để tất cả tùy tùng ở ngoài, Lý Hoằng một mình vào Vân thị. Bên trong Vân thị lại càng vắng vẻ hơn nữa, Lý Hoằng nhớ ngày bé mình tới đây, trong nhà lúc nào cũng bừng bừng sinh khí, nếu không phải tiếng nô đùa, cũng là tiếng Lý Tư khóc váng nhà sau đó người khác khóc theo, thường chứng kiến nhất là sư nương cầm que đuổi Vân Na.

Bây giờ cửa chỉ có tên Cừu Phì đã già nua trông coi, dọc đường đi vào thấy hai con chó nhỏ đuổi nhau, chẳng thấy bóng dáng Thôi ma ma suốt ngày chỉ huy đám Đại Phì, Nhị Phì làm việc nọ việc kia, mãi tới hoa sảnh mới thấy Vân Sơ đang ngồi cắt tỉa một chậu cảnh mới.

Vân thị đã sa sút tới mức này, Lý Hoằng chẳng hề bất ngờ, Vân Sơ bao năm qua quá độc đoán cố chấp, bị người người rời xa là đương nhiên. Không phải chỉ Vân thị, phường Tấn Xương trước kia luôn là tâm điểm của Trường An, nhưng thứ mới mẻ nhất luôn xuất hiện ở nơi này, khiến người ta trầm trồ không thôi, Nhà ăn lớn càng vang danh xa gần, giờ đi qua thưa thớt khác, hắn ở Trường An một thời gian cũng chẳng nghe ai bàn tán phường Tấn Xương vừa có hoạt động gì, hay sắp tới tổ chức cái gì, giờ không khác gì một phường thị bình thường.

Lý Hoằng vừa tới đã nói:" Sư phụ làm vậy không ổn đâu, sẽ chẳng ai mắc cái bẫy thô thiển của sư phụ."

Vân Sơ thong thả dùng cái que cố định cành cây cùng sới thép cán mỏng:" Mồi câu dù kém, để lâu thế nào cũng có cá đớp." " Hay là đệ tử thưởng cho mấy kẻ tới đây chửi Vân thị để kích thích người khác?"

" Thái tông hoàng đế cả đời anh kiệt, tuy không ít chỗ bị người ta chỉ trích, nhưng là bậc đế vương dám làm dám chịu hiếm có. Ngươi đã lập chí hơn tổ phụ, thì bỏ những trò mưu quỷ kế đi, đó chẳng qua chỉ là tiểu đạo không đáng nhắc tới, không thể giúp Đại Đường duy trì được trăm năm đâu."

" Sư phụ ở đây dùng âm mưu quỷ kế tưng bừng, nhưng lại muốn ta phải quang minh chính đại, không phải là bất công sao?"

Vân Sơ không để ý tới lời oán giận của Lý Hoằng, hỏi:" Thời gian qua ngươi ở xưởng thứ hai, có gì tâm đắc không?"

Lý Hoằng lắc đầu:" Chẳng có gì, trừ thấy một cái ấm trà lớn có thể phun nước từ miệng vòi ra khiến mấy cánh quạt xoay tròn ra thì chẳng còn phát hiện gì nữa."

Vân Sơ thở dài, không nói gì thêm, đặt chậu cạnh ra sân, chắp tay đi về thư phòng.

Lý Hoằng biết Vân Sơ có rất nhiều điều bất mãn với mình, nhưng hắn không để ý, Vân thị nói cho cùng cũng chỉ có thể dựa vào hắn thôi, kể cả trong tình huống tồi tệ nhất, hắn chấp nhận phá hủy cả Trường An, còn Vân Sơ không chịu nổi kết cục này, không có Trường An, Vân thị chẳng là gì. Trường Anh là sức mạnh của Vân Sơ, nhưng nhìn góc độ khác, há chẳng phải hắn cũng có thể lấy Trường An uy hiếp Vân Sơ? Bởi thế Lý Hoằng tin tưởng, chỉ cần gây áp lực đủ lớn, hắn sẽ có điều mình cần, Vân Sơ phải lùi từng bước mội.

Theo Vân Sơ vào thư phòng ở hậu viện, chỉ thấy trên cái bàn cực lớn có một ấm trà tỉnh xảo, cái ấm trà đó kết nối với rất nhiều cơ quan, phía dưới là sáu cái bánh xe, còn có cả đường ranh sắt được trải trên thanh gõ, trông rất quái dị.

Vân Sơ cho đầy nước vào ấm trà, đặt ít than đã nung nóng dưới ấm, chốc lát sau ấm trà phun ra hơi nước, hai cái cán dài bắt đầu chuyển động lặp đi lặp lại, thế rồi cái bánh xe nối với hai cái cán cũng bắt đầu lăn.

Cuối cùng toàn bộ ấm trà được bánh xe đưa theo đi trên đường sắt vượt nói băng rừng...

Ánh mắt Lý Hoằng bất tri bất giác di chuyển theo ấm trà đó không dứt ra được, Vân Sơ lại tới bên một cái ấm trà khác, có điều cái ấm trà này được nối với một guồng nước. Đợi Vân Sơ cho đầy nước, đốt bếp lò phía dưới, hai nước bốc lên, guồng nước không ngừng xoay tròn, đưa nước từ nơi thấp tới nơi cao.

Đến khi ánh mắt Lý Hoằng bắt đầu chú ý tới guồng nước thì Vân Sơ đã tới cái ấm trà tiếp theo, cái ấm trà này chỉ có bốn bánh, đợi nước được đun sôi, cái ấm trà bốn bánh vậy mà chạy vèo vèo không cần cả đường ray.

Cái ấm trà bốn bánh chạy vèo qua chân Lý Hoằng, làm hắn giật nảy mình, vừa quay sang thì Vân Sơ đã đừng bên cái đèn Khổng Minh nhưng hình hạt táo, phía dưới cũng có một cái ấm trà nữa. Đợi Vân Sơ cho nước đốt lò xong, phía sau đèn Khổng Minh có hai cánh quạt xoay tròn, làm đèn Khổng Minh hình hạt táo dài gân một trượng rung chuyển dữ dội ...

Lý Hoằng còn chưa kịp hiểu cái đèn Khổng Minh đó hoạt động thế nào thì Vân Sơ lời tới bên một ấm trà nữa rót nước, châm lửa ... Thế là cả thư phòng lớn vừa rồi còn tĩnh lặng đã ngập trong hơi nước mịt mù, tiếng nước sôi xình xịch, tiếng còi tu tu, tiếng lọc cọc, lạch cạnh, biến thành một thế giới nhiệm màu khó tin.

Thứ bay, thứ chạy, thứ bò, hai mắt Lý Hoằng nhìn không xuể, hắn đưa ngón tay ra chặn hỏa xa đang leo núi, lập tức sáu cái bánh xe xoay tròn tại chỗ, Vân Sơ vặn van, Lý Hoằng tức thì cảm thấy áp lực lên đầu ngón tay càng lúc càng lớn.

" Đem so với những thứ này, Trường An có là cái gì? Vinh hoa phú quý có là cái gì? Thậm chí ngay cả thiên cổ nhất đế đứng trước những thứ này đều không đáng giá một xu."

" Ai ai cũng nói Vân Sơ ta mê đắm phồn hoa của Trường An, không chịu buông bỏ quyền lực trong tay, không biết rằng Trường An đối với ta mà nói chẳng qua là dùng để biến những thứ đồ chơi này thành sự thực."

" Đây mới chính là đại đạo thực sự." Vân Sơ nghiêm túc nói:

Lý Hoằng cảm thấy lỗ tai bùng nhùng, hắn cho rằng mình vượt xa Vân Sơ rồi, lúc bước chân vào Vân thị vắng lặng sa sút, hắn càng tự tin hơn, nhưng thời khắc này bất giác hắn quay trở lại thành đứa bé bốn năm tuổi, lần đầu được Vân Sơ chỉ bảo mở ra trước mắt hắn thế giới mới, nắm ống tay áo Vân Sơ nhìn với ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ'" Sư phụ vẫn là sư phụ..."

Vân Sơ nhìn Lý Hoằng:" Trong lòng ngươi oán hận ta chứ gì?"

Lý Hoằng không đáp, nhưng sự im lặng này đã nói lên tất cả ...

Vân Sơ không đánh hắn, thở dài:" Thứ năm xưa ta dạy ngươi, ngươi đã quên hết sạch rồi, trong đầu ngươi chỉ còn quyền lực, nếu ngươi chỉ cần dùng một chút cách tư duy ta dạy ngươi, dùng góc độ khác suy nghĩ vấn đề, ngươi đã không tới Trường An. Nếu không thì ngươi tới xưởng thứ hai cũng phải hiểu ra rồi chứ."

" Vì tâm trí ta hiện giờ không rảnh nghĩ tới chuyện này được." Lý Hoằng cũng thở dài theo:" Gấu lớn của phụ hoàng đã chết già, phụ hoàng cả ngày chìm đắm trong bi thương, hoàn toàn không ngó ngàng gì tới triều chính. Đúng lúc này phụ hoàng lại tín nhiệm mẫu hậu hơn cả tín nhiệm ta."

Vân Sơ đột nhiên quát lên:" Ngươi đã đi thăm dò bệ hạ rồi phải không?"

"Ta đã thăm dò mấy lần, phụ hoàng không có chút phản ứng gì, mẫu hậu ta lúc này lại khống chế được Sơn Đông, Hà Bắc, hai nơi đó vốn là ngọn nguồn họa loạn của Đại Đường, một khi phụ hoàng có bề gì, e chuyện không đành lòng sẽ xảy ra... Ta phải khống chế được Trường An trước đề phòng bất trắc." Lý Hoằng nghiến răng nghiến lợi, càng nói càng giận, hai mắt long lên sòng sọc, chỉ Vân Sơ chất vấn:" Việc ta làm đều vì Đại Đường, những chuyện này sư phụ lẽ nào không nhìn ra, vì sao không giúp ta?"

Vân Sơ đùng đùng nổi giận:" Khốn kiếp ngươi đã nói là thăm dò rồi, ngươi nghĩ bằng vào thăm dò có thể thấy được suy nghĩ của phụ hoàng ngươi à? Lý Hoằng, hành vi của ngươi bây giờ khác gì Lý Thừa Càn năm xưa?"

Lý Hoằng bị tiếng quát của Vân Sơ làm thất kinh, muốn rụt tay lại nhưng đã muộn rồi, cái thước trong tay Vân Sơ đã đánh xuống. Chát một tiêng, Lý Hoằng thấy lòng bàn tay mình mất đi cảm giác, tiếp ngay đó là cơn đau như kim đâm xộc thẳng lên óc, khiến hắn không nhịn được kêu thành tiếng.

Ngay lập tức thân thể hắn còn nhanh hơn cả tư duy phá cửa lao ra ngoài, hắn biết một khi Vân Sơ ra tay là không phân biệt nặng nhẹ chẳng quan tâm hắn là ai, nên tốt nhất là chạy ... nhưng hai chân hắn chưa chạm đất thì nghe thấy phía dưới tiếng gió vù vù, thanh gỗ lớn xoay tròn bay tới quất thẳng vào ống đồng. Lý Hoằng rú lên đau đớn người lăn lông lốc trên mặt đất, đầu vừa ngẩng lên thì chỉ thấy ánh sáng bị che khuất, Vân Sơ tay cầm thước gỗ dạy học sừng sững như núi xuất hiện trước mặt hắn!
Bình Luận (0)
Comment