Q7 - Chương 326: Cách giáo dục của Vân Sơ.
Q7 - Chương 326: Cách giáo dục của Vân Sơ.Q7 - Chương 326: Cách giáo dục của Vân Sơ.
Khi tia nắng cuối cùng trong ngày sắp tắt, bọn vịt trời cả ngày đi kiếm ăn quay về Tháp Đại Nhạn, làm nháo nhác loạn xị cả một vùng, đám này đúng giờ hơn cả đồng hồ, người dân trong phương Tấn Xương quen nhìn chúng để làm mốc thời gian, như lúc này là chuẩn bị về nhà ăn cơm rồi.
Phường Tấn Xương ngày hôm nay vắng vẻ yên ắng hơn thường ngày, không nói tới đám người đọc sách ngày ngày tới Vân thị thảo phạt tuyệt tích, vô số kẻ khả nghi hay lảng vảng nhìn chằm chằm vào nhất cửa nhất động của Vân thị cũng chẳng thấy đâu, cả khách tới Nhà ăn lớn cũng giảm hẳn. Tựa như có một cái lồng vô hình chụp lên Vân gia đại trạch, trong cái lồng đó trừ một chiếc xe ngựa lớn đỗ trước đại môn Vân thị hơn chục thân vệ ra thì không còn ai khác nữa.
Mặc dù chắc chắn đang có vô số cặp mắt nhìn vào Vân thị, nhưng bọn chúng không dám tới gần, đó chính là cái uy hiện giờ của Lý Hoằng.
Thái tử sau hơn mười mấy ngày im hơi lặng tiếng cuối cùng đã tới Vân thị, kết quả thế nào đây? Đây là sự kiện có thể thay đổi Trường An một cách sâu sắc, ngay cả một nét mặt thôi cũng có thể nói lên nhiều điều. Nhưng không ai dám tới quá gần, họ không muốn bị coi là thăm dò hoàng đế, tội này không ai gánh nổi.
Đúng vậy, Lý Hoằng chắc chắn là hoàng đế tương lai, không ai nghi ngờ về điều này.
Ra rồi, Vân Sơ dẫn theo cả nhà tiễn Lý Hoằng ra khỏi cửa, hai người còn đứng trước đại môn Vân thị hàn huyên vài câu, hết thảy có vẻ rất bình thường.
Đợi Lý Hoằng vừa lên xa giá thì nhào ngay vào giữa hai bầy ngực cao ngất đầy đặn của Vân Na cũng đang hồi hộp chờ tin, cọ liên hồi vào ngực nàng. Vân Na cứ nghĩ Lý Hoằng nổi hứng muốn làm chuyện bậy bạ ở đây, nàng vừa đẩy đầu Lý Hoằng ra thì phát hiện khuôn mặt hắn nước mắt nước mũi ròng ròng, không chỉ thế, hai chân quỳ dưới sàn run bần bật, thi thoảng tay còn vươn ra phía sau xoa lưng.
Vân Na nhìn ra, Lý Hoằng lúc này thực sự đau đớn tới cực điểm. Nàng vội vàng nắm bàn tay Lý Hoằng, hai bàn tay hắn đều đã sưng như móng lợn, vén mép dưới áo bào của hắn lên, cởi hài, cởi tất, hai chân đầy những vết thâm tím.
Lý Hoằng cắn chặt lấy ống tay áo Vân Na, trong cổ họng phát ra tiếng gâm gừ như thú dữ, nhưng sống chết không cho phép bản thân kêu đau.
Cả lưng cũng chắc chắn đã nát bét rồi, Vân Na ôm lấy đầu Lý Hoằng, nước mắt ào ạt, không cần hỏi, là đại ca ra tay, nàng vô cùng sợ hãi, đại ca trước kia rất nhiều lần giáo huấn Lý Hoằng, nhưng tất cả những lần đó cộng lại cũng không nặng bằng lần này.
Nàng không biết tại sao tình nghĩa sư đồ của bọn họ lại sụp đỗ, không biết tại sao chuyện thành ra thế này, nàng càng không biết bây giờ mình phải lựa chọn thế nào?
Đợi xe dừng lại thì đã tới Đông cung rồi, Lý Hoằng vừa rồi ở trong xe còn co ro như con sâu đáng thương, khi xuống xe vẫn là thái tử uy phong, bước chân vững trãi.
Chỉ khi về tới tẩm cung, đuổi hết tất cả người không liên quan đi, Vân Na cởi y phục Lý Hoằng , quả nhiên đúng như nàng sợ, ngoại trừ khuôn mặt ra, toàn thân Lý Hoằng không có một chỗ nào lành lặn.
" Vân Sơ hôm nay đánh ta, y đánh gãy tới bốn cái gậy, nàng có biết không?" Lý Hoằng rốt cuộc gào lên điên dại:
Vân Na liên tục lau nước mắt, lau thế nào cũng không xuể, vừa cuống lên đi tìm thuốc, trong nhà vốn không thiếu loại thuốc này, nhưng đây là Đông cung bỏ trống lâu ngày, không đầy đủ được như thế. Chuyện này càng không thể để bên ngoài biết được, nếu không đại ca nguy mất, Vân Na chỉ biết lấy tay xoa bừa bãi lên thân thể Lý Hoằng:" Vì sao lại thế, vì sao lại thế chứ?"
Lý Hoằng gầm gừ:" Vì ta ngu ngốc, sư phụ trước nay ghét kẻ ngu ngốc, ghét tên đại đệ tử ta là thứ ngu ngốc siêu cấp."
" Không đâu, huynh trưởng luôn khen ngươi thông minh."
"Y chỉ thương hại vì ta là tên ngốc thôi."
" Không đúng, cả thiên hạ đều nói ngươi là thái tử tốt nhất của Đại Đường!" " Tất cả thiên hạ này đều đang lừa ta, dụ dỗ ta thêm ngủ xuẩn, để tiện xẻo thịt ta."
" Lý Hoằng, ngươi đừng hận đại ca được không? Nhất định ngươi làm sai chuyện gì rồi, đại ca chỉ muốn dạy bảo ngươi thôi."
" Vì sao ta lại không thể hận y, rõ ràng y có thể giúp đỡ ta, nhưng lại chỉ ngồi nhìn ... Dạy bảo ta à? Ta không phải huynh đệ Vũ thị, y không thể dùng cách này đối đãi với ta... Ta là thái tử!"
Đêm đó không biết bao nhiêu người mất ngủ, nhưng mặt trời vẫn cứ mọc lên, hôm nay trên bàn ăn của Vân thị thiếu đi Vân Cẩn, Lý Tư, Vân Cẩm, bọn họ đều ở lại phủ An Định công chúa, trong nhà chỉ còn lại phu phụ Vân Sơ và Vân Loan.
Vân Loan còn ở nhà kỳ thực là mệnh lệnh của tỷ tỷ, muốn nó làm mật thám có chuyện gì phải báo tin ngay.
Vân Sơ vẫn bộ dạng mây nhẹ gió thoảng như thế, bên tai thoang thoảng tiếng chửi rủa của người đọc sách Trường An, lọt vào tai y tựa hồ thành tiếng đàn ca, cầm bát cháo gạo lên, húp rất ngon lành.
Dáng vẻ Ngu Tu Dung không được tốt như Vân Sơ, vành mắt thâm tím, xem ra đêm qua không hề ngủ, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, làm sao nàng ngủ được chứ.
Vân Loan trái ngược với thường ngày, ăn rất chậm, cái bánh bao trước kia ăn hai miệng là hết, hôm nay bẹo từng miếng nhỏ ăn, cứ như bị Vân Cẩm nhập hồn, vừa ăn còn vừa len lét nhìn a gia.
Tới khi Vân Sơ đặt bát cháo xuống, Vân Loan mới nhỏ giọng hỏi:" A gia hôm qua đánh thái tử à?"
Vân Sơ thản nhiên như không nói:" Không có!"
Mặt Vân Loan tức thì nhăn nhúm lại như cái bánh bao, a gia nói dối không thèm nỗ lực, coi mình là trẻ lên ba à:” Con ở trong phòng còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của thái tử từ hậu viện truyền ra."
" Không phải đâu, đó là thái tử nhìn thấy máy hơi nước nên hưng phấn quá kêu lên đấy. " Hai tiếng kêu đó khác nhau, con phân biệt được."
Vân Sơ cầm bát lên ăn tiếp:" Đến giờ rồi đấy, con đi làm đi."
Vân Loan hết cách rồi, ủ rũ rời bàn.
Đợi nhi tử đi rồi, Ngu Tu Dung lo lắng hỏi:" Thực sự không sao chứ?"
Vân Sơ thở dài:" Hắn quá đắc chí, cho rằng Vân thị ta ngoài dựa vào hắn thì không còn đường nào khác, ai ai cũng cho rằng hắn chắc chắn là hoàng đế tiếp theo của Đại Đường. Nhưng thiên hạ này có chuyện chắc chắn đến thế à? Hoàng đế còn chưa chết, hoàng hậu và thái tử đã mặc giáp đánh nhau, nàng nói hoàng đế sẽ nghĩ gì?"
" Hắn quên mất rồi, người thực sự có thể đưa hắn lên làm hoàng đế là hoàng đế tiên nhiệm, chứ không phải là dựa vào hắn chiếm cứ được bao nhiêu địa bàn, lung lạc được bao nhiêu thần tử. Một khi hoàng đế muốn phế hắn, nàng tin ta đi, cơ hội hắn có thể lên làm hoàng đế cực kỳ mong manh."
Hôm qua khi Vân Sơ và Lý Hoằng nói chuyện, Ngu Tu Dung không yên tâm nên nấp gần nghe, mặc dù Vân thị không cần dựa vào Lý Hoằng, nhưng Lý Hoằng đăng cơ vẫn phù hợp với lợi ích của Vân thị nhất. nàng nhỏ giọng nói:" Không phải vì gấu lớn đã chết, hoàng đế suy sụp theo, đóng cửa cung Cửu Thành không quản bất kỳ chuyện gì nữa hay sao?"
" Như thế mới là đáng sợ đấy!" Vân Sơ hai mắt sáng như sao nhìn Ngu Tu Dung:" Chiết trùng phủ ba huyện Bồ Thành, Vị Nam, Đại Lệ, sáu ngày trước vừa thay mới hoàn toàn, tả hữu quả nghị đô úy, biệt tướng, trưởng sử, cùng với binh tào tham quân. Bệ hạ chuẩn bị hết rồi."