Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1801 - Q7 - Chương 328: Gấu Lớn Chưa Chết.

Q7 - Chương 328: Gấu lớn chưa chết. Q7 - Chương 328: Gấu lớn chưa chết.Q7 - Chương 328: Gấu lớn chưa chết.

Cung Cừu Thành có vị trí địa lý rất đặc biệt, do địa thế cao, xung quanh rất nhiều sông nước, bởi thế mà khi Trường An nóng như đổ lửa, nơi này mát mẻ dễ chịu. Đến mùa đông lại nhờ có suối nước nóng, địa nhiệt cao, nên khí hậu vẫn ấm áp, cây cối tốt tươi, tuy không phải chỗ trú đông lý tưởng, nhưng vẫn sống được.

Mấy chục năm qua nơi này chỉ đúng một lần xảy ra sự cố, năm đó mưa lớn gây lũ lụt, sạt lở nghiêm trọng, nếu không có Tiết Nhân Quý liều mạng hộ giá, Lý Trị và Vũ Mị đã bỏ mạng lại nơi này rồi.

Bởi thế Lý Trị một thời gian dài không tới Cung Cừu Thành tránh nắng nữa, rồi sau đó lại rời đô tới Lạc Dương, cung Cửu Thành bỏ hoang nhiều năm. Nếu Lý Trị còn trẻ, khỏe mạnh, hắn chẳng bao giờ quay lại nơi này, nhưng giờ hắn biết, thọ mệnh của mình không nhiều, vậy phó thác cho số trời đi.

Thế nhưng có một việc quan trọng hơn tính mạng của hắn, việc này không phó thác cho ai được, đó là người kế thừa Đại Đường.

Từ rất lâu Lý Trị luôn nghĩ mình có người kế thừa xứng đáng, đứa nhi tử này bất kể trí tuệ, nhãn quang, dã tâm, đều đầy đủ cả, không có gì để chê trách. Chỉ có điều hoàng đế vẫn là hắn, quyền lực hắn có thể buông lỏng, có thể ban cho, nhưng không kẻ nào được cướp, được nhóm ngó tới. Lý Hoằng gân đây có vài hành vi khiến hắn nóng mắt rồi.

Ánh mắt của phụ hoàng như núi đè lên người Lý Hoằng, nếu như gấu lớn chưa chết, thần trí phụ hoàng hắn vẫn còn tỉnh táo, vậy tốt nhất phải kéo câu chuyện ra khỏi lĩnh vực chính trị, dẫn vấn đề tới lĩnh vực hắn sở trường hơn. Chủ ý quyết định rất nhanh, hắn nói với giọng khao khát:" Phụ hoàng, sư phụ đánh hài nhi vì sư phụ dạy con bao nhiêu học vấn đề lãng phí vô ích, phụ hoàng, cái ấm trà lớn đó thực sự quá quan trọng."

Lý Trị hơi bất ngờ, mày cau lại:" Ấm trà lớn nào, sao đột nhiên lại có ấm trà ở đây."

Lý Hoằng ngạc nhiên:" Phụ hoàng không biết sao, chính là cái ấm trà khi đun sôi lên, có thể dùng hơi nước làm quay bánh xe ấy." Lý Trị càng nghe càng hồ đồ, có điều hắn cũng biết trong xưởng số hai nghiên cừu rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái:" Ngươi tới xưởng số hai rồi chứ?"

" Hài nhỉ tới rồi ạ."

" Tới mà không xem hỏa pháo à?"

Lý Hoằng chắp tay:" Hài nhi xem rồi, chẳng có cái gì lạ, hơn nữa hiện giờ quân đội Đại Đường còn cần thứ đó sao? Có điều vẫn phải bảo mật, không để cho bên ngoài biết, nếu không sẽ bất lợi cho Đại Đường."

Lý Trị ngồi dậy ra hiệu cho Lý Hoằng mặc áo vào:" Nói đạo lý cho trâẫm nghe xem."

Lý Hoằng thầm thở phào, coi như qua được một nửa rồi, vừa mặt y phục vừa nói:" Thứ này xuất hiện, tổn thất nặng nhất thực ra là phủ binh Đại Đường ta, vốn phủ binh Đại Đường cái thế vô địch, hỏa pháo xuất hiện khiến phủ binh đánh mất đi một phần sức chiến đấu."

" Vật này một khi lọt vào tay địch, bị mô phỏng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng."

Lý Trị trầm ngâm:" Ý ngươi là thứ này không thể phổ cập?"

Lý Hoằng gật đầu:" Sự xuất hiện của hỏa pháo sẽ làm triệt tiêu ưu thế và huấn luyện, trang bị, chiến thuật của phủ binh Đại Đường ta. Vì dù tướng sĩ có anh dũng thế nào, kinh nghiệm thế nào, trang bị tốt thế nào, trước mặt hỏa pháo cũng không khác gì một đám ô hợp. Giây phút đạn pháo nổ tung, dù kẻ hèn nhát hay dũng cảm thì cũng tan xác, không khác biệt gì cả."

" Vì thế hài nhi cho rằng, thứ này trừ thân vệ của phụ hoàng có thể trang bị ra, phần còn lại phải cấm tuyệt truyền ra ngoài."

Lý Trị nhìn chằm chằm vào mắt Lý Hoằng rất lâu, Lý Hoằng dù sống lưng lành lạnh vẫn không dám né tránh, cố gắng tỏ ra trấn định chân thành. Mãi lâu sau Lý Trị mới thu ánh mắt lại, thong thả nói:" Lăng tẩm của trẫm sắp xây dựng xong rồi, ngươi không cần vội."

" Hài nhỉ biết sai rồi." Lý Hoằng không dám bao biện một lời:" Mấy năm qua hài nhi bị mẫu hậu bức bách, lún sâu vào tranh đoạt lúc nào không hay, bị sư phụ đánh một trận mới tỉnh ra. Hài nhi còn rất nhiều nông sự phải phổ biến mà chưa làm xong, có rất nhiều ý tưởng mới muốn làm ở Đại Đường chưa thực thi, càng có cái ấm trà lớn làm hài nhi nhận ra, so với làm việc thực tế hữu ích, quyền thế gì cũng có thể gạt ra phía sau."

Lý Trị khẽ ừm một tiếng sai thị tòng rót cho Lý Hoằng một cốc rượu, nói:" Đừng có học thái tử Thừa Càn, không hay đâu!"

Lý Thừa Càn khẽ run một cái, quỳ rạp xuống đất:" Hài nhi hiểu rồi, quang minh chính đại sẽ là nguyên tắc hài nhi chuẩn bị tuân theo cả đời!"

Từ khi có tin đồn gấu lớn đã chết, cung Cừu Thành gần như đóng cửa, nội bất xuất ngoại bất nhập, ngay cả Vân Sơ cũng không nhận được tin tức gì từ đó. Nay thái tử vừa tới, tin tức cũng bay tới Trường An.

Vân Sơ quay về thư phòng, Ân Nhị Hổ đã đợi từ lâu, hai tay đưa tới một ống trúc, mở ra xem, bên trong chỉ có một tờ giấy to bằng ngón tay, bên trên viết bốn chữ: Gấu lớn chưa chết!

Trên mặt Vân Sơ không có gì thay đổi, đưa tờ giấy lên nến đốt đi, lại dùng chân dẫm nát, sau đó mới hỏi Ân Nhị Hổ:" Chuyện có kẻ tự đúc hỏa pháo điều tra tới đâu rồi, Ung vương Hiền và Thái Bình công chúa có tham gia vào không?"

Ân Nhị Hổ bẩm báo:" Chủ thượng, hiện giờ tự đúc hỏa pháo chỉ có Bắc Môn học sĩ Giải Thế Long, chưa tìm thấy sự liên quan của Ung vương Hiền và Thái Bình công chúa."

" Ồ, xem ra đúng là không phải kẻ ngốc."

" Gần đây giám sát phủ Hạ Lan Mẫn Chi phát hiện ra hắn có vài hành vi lạ, phán đoán người trong phủ không phải là hắn, chỉ là thế thân."

Vân Sơ hơi ngẩn người, phất tay:" Tìm cho ra hắn."

" Bây giờ đã có ba nhóm nhân mã truy tìm rồi, hắn không thoát đâu ạ."

" Năm xưa đáng lẽ ta nên giết hắn." Vân Sơ thở dài, mặc dù trên lịch sử Hạ Lan Mẫn Chi chẳng phải kẻ tốt lành gì, nhưng không thể phủ nhận hắn thành ra thế này có công bởi thí nghiệm ác độc của Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt năm xưa, do chút áy náy này mà y mấy lần không hạ sát thủ được. Nhắc tới kẻ này Vân Sơ không khỏi nghĩ tới một người khác:" Từ Kính Nghiệp mất tích đã bốn năm, có nghe thấy tin tức gì về hắn chưa?"

Ân Nhị Hổ gật đầu:" Gần đây có người nói nhìn thấy hắn ở Tào Châu..."

Vân Sơ thấy hắn ngập ngừng, nói:" Dù suy đoán không có cơ sở cũng cứ nói ra."

" Chủ thượng, thuộc hạ thấy Thừa Tu công tử chưa chắc đã là người nhận phó thác của Anh công, người đó cuối cùng vẫn là Từ Kính Nghiệp, nếu không kẻ này không thể nào như con gián đánh mãi không chết như vậy được."

Không phải suy đoán vô căn cứ đâu, đúng là bằng bản lĩnh của Từ Kính Nghiệp, chẳng thể nào mỗi lần thất bại lại vẫn có thể gây dựng lại thế lực như thế, Vân Sơ lẩm bẩm:" Rốt cuộc lão già đó vẫn là thứ sơn tặc, không tạo phản lại khó chịu."

Vân Sơ biết sự xuất hiện của hỏa pháo, tin đồn về tính sát thương kinh người của nó sẽ khơi lên tâm tư không tốt lành của vô số kẻ có dã tâm.

Lý Trị biết rõ điều này, đấy cũng là ý đồ của hắn, dụ dỗ những kẻ có ý đồ nhòm ngó hoàng vị của hắn, Vân Sơ thì chẳng thèm quan tâm cuộc tranh đoạt đó, y chú ý tới vấn đề khác.

Bây giờ đã có người đầu tiên tự ý đúc hỏa pháo rồi, hẳn không bao lâu nữa sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba rồi vô số kẻ đúc theo, khi đó tiền đồng ở Đại Đường sẽ lần nữa trở nên thiếu hụt.

Vân Sơ nghĩ tới đó nói với Ân Nhị Hổ:" Báo cho Vũ Thừa Tự, ta muốn đem lượng lớn tiên đông Trường An tích trữ đem bán với giá cao."
Bình Luận (0)
Comment