Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1802 - Q7 - Chương 329: Vân Sơ Không Còn Như Xưa Nữa.

Q7 - Chương 329: Vân Sơ không còn như xưa nữa. Q7 - Chương 329: Vân Sơ không còn như xưa nữa.Q7 - Chương 329: Vân Sơ không còn như xưa nữa.

Trường An bây giờ cứ sáng sớm là tắc, tắc từ Chu Tước đại nhai, tắc tới thủy môn Khúc Giang, mấy lối đi nhỏ mở chỉ chít trên tường thành thủng lỗ chỗ còn đỡ chút chứ Minh Đức Môn nối thẳng với Chu Tước đại nhai đôi khi kẹt cứng tới nửa ngày.

Tuy Trường An giờ gần như không có giới nghiêm nữa, nhưng đến tối trống dọn đường trước kia gõ lên là không cho phép gia súc, xe cộ, vận chuyển hàng hóa vào thành, phải đợi tới sáng. Bây giờ khi đại đa số các xưởng đã chuyển ra ngoài thành rồi, chuyện đó có nhiều cái lợi, mặt hại lớn nhất là sáng sớm vận chuyển hàng vào thành tạo ra cảnh ách tắc kinh người bây giờ.

Người bất lương chạy qua chạy lại thổi còi toét toét liên hồi vẫn khó ngăn được những cái đầu nóng do chờ đợi quá lâu, thi thoảng là xảy ra ẩu đã, cãi vã như cơm bữa.

Thời gian trước Trường An hơi bất ổn, một đám sĩ tử tụ tập trước đại môn Vân thị chửi mắng đêm ngày, thái tử tới Trường An giữ im lặng khó hiểu, rồi Vân thị rút khoản tiền lớn khỏi sở giao dịch, khiến lòng người bất an, nhiều người nín thở chờ đợi biến cố lớn xảy ra.

Thế nhưng thời gian trôi đi, chẳng có chuyện gì xảy ra hết, nhiều người có kinh nghiệm cười khẩy vào đám chưa gì đã cuống lên, huyện tôn vẫn ở đó, trời sập xuống thì ngài ấy cũng đỡ được.

Vũ Thừa Tự không tin lời đó.

Nghe ý tứ của Vân Sơ chuẩn bị đem chuyện thiếu đồng đổ lên đầu thương cổ bất lương, không định tìm kiếm kẻ đem tiên đồng nung thành đồng rồi đúc hỏa pháo khiến giá đồng tăng vọt. Vũ Thừa Tự cho rằng, Vân Sơ bây giờ đúng là không còn cái hùng phong dám làm dám chịu năm xưa nữa.

Có lẽ Vân Sơ đã thương lượng với người của Bách ky ti rồi, lần hành động này chẳng qua là bắt mấy thương cổ xui xẻo, che giấu nguyên nhân thực sự khiến giá đồng Trường An tăng lên. Thế nên Vũ Thừa Tự không coi trọng chuyện này, chuyên môn viết bản điều trần chung chung, phái lại viên đưa tới Bách ky ti cho xong chuyện.

Điều trần của hai huyện Trường An, Vạn Niên xuất hiện trên bàn tân đại đô đốc Bách Ky Ti Hòa Xuân, hắn xem thật kỹ hai bản điều trần xong, đem bản điều trần Lư Chiếu Lân đưa tới cắt đi phân mở đầu và ký tên, lấy phần quan trọng nhất ở giữa gắn vào điều trân mà Vũ Thừa Tự dâng lên, sau đó giao tả hữu đô đốc đi chấp hành.

Bách ky ti xuất mã, đương địa ắt hỗn loạn.

Cơ mà bách tính Trường An chẳng hề sợ hãi đám người Bách ky ti cưỡi tuấn mã đeo hoành đao phóng rầm rập trên đường, dân trí Trường An bây giờ khá cao rồi, bọn họ đều hiểu, Bách ky ti đáng sợ đấy, nhưng chẳng liên quan gì tới bọn họ. Bởi vì dù bọn họ có phóng hỏa giết người thì tới bắt họ là bộ khoái và người bất lương, xét xử họ là huyện tôn, không tới lượt Bách ky ti, thế nên lắm kẻ rảnh rỗi còn đứng xem trò vui.

Chỉ có điều lần này người Bách ky ti không ngờ lại đi bắt người đọc sách và thợ vẽ, chuyện này nghe có vẻ rất kỳ lạ.

Kỳ lạ hơn nữa những người đó bị bắt xong liền đưa thẳng tới chiếu ngục Trường An do Bách ky ti quản lý.

Chiếu ngục là nơi như thế nào?

Đó là nơi quan viên phẩm cấp không đủ còn chẳng thể vào được, bây giờ lại đem bao nhiêu văn sĩ và thợ vẽ nhốt vào đó, người có kiến thức cho rằng, đám người đó đắc tội với hoàng đế rồi.

Lư Chiếu Lân vốn đợi lấy được biên nhận của Bách ky ti xong là sẽ bỏ chạy, cho nên tuấn mã, lương khô, nước uống, tiền bạc đều đã chuẩn bị thỏa đáng rồi. Thế nhưng hắn nơm nớp lo sợ đợi trong nha môn huyện Vạn Niên hai ngay, không thấy có biên nhận công văn.

Khi hắn định mặc kệ tất cả chạy trước tính sau thì Vân Sơ giao cho hắn biên nhận công văn của Vũ Thừa Tự.

Hai bản văn thư đưa lên, chỉ trả về một tờ giấy biên nhận khiến Lư Chiếu Lân chẳng hiểu ra sao. Đến khi xem hết biên nhận, suy nghĩ đầu tiên của hắn là, mình mua bảo mã vội quá rồi, .

Không biết là do người Bách ky tỉ lười hay là sơ xuất, không ngờ gộp hai bản điều trần làm một, còn bỏ phần tên của hắn đi.

Từ quan giải của Vân Sơ đi ra, nhìn thấy Vũ Thừa Tự, lần đầu tiên Lư Chiếu Lâm cam tâm tình nguyện thi lễ. Hắn thực sự không ngờ rằng huynh đệ Vũ thị lại hiên ngang nhận lấy việc này vào người, có lẽ vì muốn độc chiếu công lao cho nên bỏ tên của hắn đi.

Đại ân lớn cỡ này, Lư Chiếu Lân cho rằng mình không có gì để báo đáp được, nên khi thi lễ cúi mình sâu hơn một chút, tỏ ra chân thành hơn một chút.

Sự chân thành của Lư Chiếu Lân, tất nhiên Vũ Thừa Tự có thể cảm thụ được.

Trước kia Lư Chiếu Lân tự coi bản thân là tâm phúc của Vân Sơ, gặp hắn ít nhiều có chút xem thường, chưa từng chủ động thi lễ với hắn. Xem ra bây giờ tên thông minh này đã nhận ra địa vị của Vân Sơ lung lay rồi, chuẩn bị chuyển sang ôm đùi mình đây.

Lư Chiếu Lân hồi bé có tiếng thần đồng, nhiều năm đi theo bên cạnh Vân Sơ thực sự đã trở thành viên quan tài hoa, chỉ cần biết bỏ tối theo sáng, Vũ Thừa Tự xưa nay hào phóng, đương nhiên sẽ tiếp nhận. Dù sao nhân tài hiếm có, còn kẻ ngu xuẩn nịnh bợ hắn thì có khắp nơi.

" Sáu ngày nữa là lễ trăm ngày của tiểu nhi, Lư tiên sinh nhất định tới hàn xá, uống vài chén nhé."

Thấy Vũ Thừa Tự tinh thần vui vẻ, lại còn mời mình tới nhà hắn uống rượu, Lư Chiếu Lân cũng vui vẻ đáp lại:" Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, Vũ huyện tôn có được kỳ lân nhị, đây là chuyện đại hỉ, dù ngài không mời, hạ quan cũng nhất định sẽ mặt dày tới xin chén rượu."

Vũ Thừa Tự nghe vậy càng vui hơn, nắm chặt tay Lư Chiếu Lân:" Mai sẽ có thiếp mời đưa tới phủ."

Lư Chiếu Lân nhiệt tình hưởng ứng:" Giờ lành ắt tới chúc mừng."

Trước khi vào quan giải của Vân Sơ, Vũ Thừa Tự còn quay đầu nhìn theo bóng lưng Lư Chiếu Lân, phát hiện bước chân hắn nhẹ nhàng, có vẻ tâm trạng rất tốt, không phải là diễn kịch. Đợi ngày đó, nếu Lư Chiếu Lân mang tới một phần hậu lễ là chứng tỏ người này có ý nương tựa, lúc ấy có thể trò chuyện kỹ hơn rồi.

Vũ Thừa Tự nghênh ngang đi vào quan giải của Vân Sơ, chẳng thi lễ gì cả, dùng giọng điệu ngang hàng nói chuyện với y:" Quân hầu, thành Cương Thiết nhiều chuyện bộn bề, ta định di chuyển nha môn tới công trường cho tiện việc, không biết quân hầu thấy sao?"

Vân Sơ đang xem văn thư, ngẩng đầu lên thấy Vũ Thừa Tự thoải mái rót trà của mình uống, hỏi:" Ngươi đã nhận được biên nhận của Bách ky ti chưa?"

" Có đây rồi." Vũ Thừa Tự tùy tiện kẹp biên nhận ở nách, đặt lên trên bàn:

Vân Sơ thần sắc khó dò, thong thả nói:" Ngươi không xem cho kỹ à?

Vũ Thừa Tự không hiểu, mở ra xem, tức thì kinh ngạc:" Bắt văn sĩ viết thơ tả hỏa pháo và thợ vẽ chế ra hình vẽ hỏa pháo, hai điều này đâu phải do hạ quan tấu?"

Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Ngươi xem kỹ hơn nữa đi."

Vũ Thừa Tự thấy Vân Sơ hai lần nhắc nhở mới cẩn thận xem thật kỹ cái biên nhận chỉ tiết tới mức làm người ta khó hiểu, càng xem mồ hôi trên người hắn càng nhiều, lúc xem xong thì đã ướt đẫm như vớt từ thủy lao lên, mỗi cơn gió thổi qua là lại rùng mình một cái.

Vân Sơ nhìn Vũ Thừa Tự mặt cắt không ra máu:" Rốt cuộc ngươi đã viết cái gì, ngươi muốn hại chết bao nhiêu người mới chịu?"

Vũ Thừa Tự kinh hoàng kêu to:" Điều trần của hạ quan chỉ yêu cầu Bách ky ti hiệp trợ chúng ta điều tra xem rốt cuộc là kẻ nào đang tích trữ tiền đồng, tuyệt đối không yêu cầu điều tra ai đang đúc hỏa pháo."

Vân Sơ cũng giật mình, đứng dậy sai bảo Ân Nhị Hổ:" Mau mau đi lấy điều trần lưu giữ tới đây.

Vũ Thừa Tự ướt mồ hôi cũng thúc giục:" Đi nhanh lên, đi nhanh lên."

Chốc lát sau Ân Nhị Hồ quay về mang theo điều trần lưu giữ trong huyện nha, Vân Sơ xem qua nghi hoặc nói với Vũ Thừa Tự:” Nội dung không phù hợp với biên nhận." Vũ Thừa Tự xem lướt qua một lượt, liên tục gật đầu nói:" Đây mới chính là điều trần hạ quan viết."

Vân Sơ mặt âm trần:" Ngươi có tự mình đưa điều trần đi không?"

" Hạ, hạ quan phái thư lại." Vũ Thừa Tự lắp ba lắp bắp, như nghĩ ra điều gì rối rít nói:" Hạ quan về xử lý ngay."

Nói rồi xoay người chạy đi như trúng tên vào mông.
Bình Luận (0)
Comment