Q7 - Chương 330: Nửa ngày thành thơi.
Q7 - Chương 330: Nửa ngày thành thơi.Q7 - Chương 330: Nửa ngày thành thơi.
Lư Chiếu Lân ở quan giải đối diện luôn chú ý tới tình hình phía bên này, đợi tấm thân to béo của Vũ Thừa Tự chạy đi uỳnh uych thì liên quay lại quan giải của Vân Sơ, chắp tay:" Đa tạ huyện tôn yêu mến!"
Vân Sơ khẽ thở dài:" Không phải là ta."
Lư Chiếu Lân ngẩn người, hắn cứ đỉnh ninh chuyện này là an bài của huyện tôn:" Vậy chẳng lẽ có người đối phó với huynh đệ Vũ thị sao?"
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Chuyện thiên hạ thì đâu chẳng thế, huynh đệ chúng thời gian qua quá nổi bật, cây to gió lớn là chuyện thường."
Lư Chiếu Lân thở ra một hơi:" Đúng như huyện tôn nói, hạ qua quan địa vị thấp tiếng nói ít, người ta chẳng coi trọng nên gạt ra ngoài. Không biết Vũ Thừa Tự có thoát được kiếp nạn này không?"
" Gạt ngươi ra là vì có kẻ không muốn ta can dự vào, nói cách khác cũng không muốn Trường An can dự vào, thái độ của người ta rất rõ ràng, chỉ muốn nhắm vào Vũ Thừa Tự, không muốn khuếch đại hậu quả." Vân Sơ suy đoán:
Lư Chiếu Lân chắp tay lần nữa:" Huyện tôn, nếu vậy hạ quan cho rằng không nên cô phụ ý tốt của người ta, nha môn huyện Vạn Niên đặt mình ngoài cuộc, tĩnh quan kỳ biến là tốt nhất."
Vân Sơ rất tán đồng, phất tay bảo hắn đi làm việc của mình, y tiếp tục đọc văn thư.
Khi mặt trời ngả về phía tây, vẫn chưa có thêm tin tức gì vê Vũ Thừa Tự, bất kể là huynh đệ Vũ thị tra tấn tên thư lại kia thế nào, hắn cứ một mực nói không hề sửa điều trần.
Chuyện tới đây trở nên phiền toái rồi, nếu không phải là thư lại sửa, khả năng cao là bách ky ti sửa.
Vân Sơ không đợi tin nữa, ở nha môn không còn việc gì cưỡi ngựa là về nhà như mọi khi. Mấy ngày vừa rồi đám sĩ tử muốn chọc giận Vân Sơ kiếm tiếng rốt cuộc biến mất. Nói chẳng sai, trên đời này thứ vô dụng nhất là đám thư sinh, làm việc đầu voi đuôi chuột, khiến Vân Sơ kỳ vọng xuất hiện vài kẻ đầu cơ để giết gà dọa khỉ cũng không có, chẳng giải quyết được gì hết. Chuyện này chẳng khác gì vô duyên vô cớ bị ăn chửi mấy ngày, khiến y rất bực, chẳng lẽ bây giờ tìm đám đó đấm một trận, bắt chúng tới trước nhà mình chửi tiếp?
Thời tiết dễ chịu, Vân Sơ không về vội mà một mình thả ngựa đi loanh quanh trong phường, người dân trong phường biết huyện tôn không thích bị làm phiền, nên cùng lắm chỉ chắp tay vái một cái thôi, huyện tôn không lên tiếng, không ai dám chủ động tiếp cận.
Phương Tấn Xương qua thời cực thịnh rồi, mọi thứ từng được coi là mới mẻ ở đây đều xuất hiện ở các phường khác, trong phường cũng không tổ chức lễ hội cực lớn thu hút khách nữa, dần dần thành phường thị rất bình thường, có thể nói, không có chùa Đại Từ Ân, không có Vân thị, thì phường Tấn Xương chẳng được ai nhớ tới.
Từ phồn hoa về bình đạm, bởi thế nhiều người cho rằng phường Tấn Xương đi xuống. Ít ai biết rằng, rất nhiều người giàu lên sớm ở phường Tấn Xương sớm mua cửa hiệu, xưởng ở nơi khác rồi, người dân phường Tấn Xương đang âm thầm thao túng kinh tế Trường An.
Bớt đi khách khứa bốn phường ồn ào ra vào, phường Tấn Xương thực sự trở thành nơi đáng sống.
Ở khu chợ trong phường, các cửa hiệu trên phố đều được chỉnh đốn lề lối, mái hiên liền nhau đều đặn như một, không còn cảnh hàng hóa tràn lan ngoài đường nhốn nha nhốn nháo nữa, đến những sạp hàng nhỏ bên đường cắm kiểu ô giống nhau tạo thành một phong thái rất riêng chỉ phường Tấn Xương mới có.
Khách khứa không quá đông đúc ồn ào như trước, vì trong phường dần chuyển sang kinh doanh món hàng giá trị cao rồi, thứ đồ mấy đồng mấy hào không ai bán, cả cái hiệu sách của Đồng Bản cũng không còn bán mấy thứ sách tranh rẻ tiền thu hút khách hàng, trông cao nhã hơn rất nhiều.
Chỉ là không thấy cái lão già bán hồ lô đường đâu để lấy một que ăn miễn phí, không biết có phải chết rồi không? Không cần biết, chỉ cần nghề đó mà truyền cho con cháu, người Vân thị ăn không bao giờ trả tiền.
Đi qua chợ, Vân Sơ người rẽ vào một ngõ nhỏ, bước chân lên con đường lát đá, bên là kênh nước chảy róc rách, một bên là rừng trúc cao che hết ánh mặt trời. Xung quanh vẫn ẩm ướt, buổi chiều trời vừa mới đổ mưa xong, không khí chiều tối đặc biệt trong lành, mát mẻ, chẳng biết có phải vì thế không khiến người ta cảm giác thảnh thơi nhàn hạ, cơ hồ như mọi tranh giành của tục thế giờ đã bị ngăn cách khỏi nơi này rồi vậy.
Đi sâu vào trong ngõ, không gian mở rộng hẳn, thì ra tới khu nhà kho của phường, bên giếng nước, hai thiếu nữ xinh xắn cười đùa giặt y phục dưới nắng chiều, khung cảnh như một bức họa, đẹp tới độ cơ hồ những không chân thật. Một trong hai nàng ngẩng mặt lên phát hiện huyện tôn nhìn mình, mặt thoáng hồng, vội che đi món đồ riêng tư, lí nhí gọi một tiếng "huyện tôn", vẻ thiếu nữ e thẹn đó làm tâm tình Vân Sơ tốt hẳn.
Tính trêu ghẹo vài câu cơ, nhưng mà nhìn hai tiểu nha đầu chạc tuổi Vân Cẩm, nên lời không nói ra khỏi miệng được. Dù sao cũng rất tốt, năm xưa khi Vân Na còn như nha đầu điên chạy khắp nơi thì đám bạn cùng tuổi đã sớm gả đi, bây giờ khuê nữ lớn xinh xắn thế này vẫn ở nhà vui vẻ, chứng tỏ trong phường tiến bộ không ít.
Đi qua giếng nước một đoạn thì nghe thấy tiếng ồn ào, hình như đông người đang reo hò, Vân Sơ thúc ngựa đi tới, ra là đến sân mã cầu nhà mình rồi. Vân Sơ xuống ngựa đứng bên sân mã cầu xem một trận mã cầu nữ tử, hôm nay họa sự tới đây khá nhiều, nhất định là có nữ tử vóc dáng tốt tới chơi cầu rồi.
Quả nhiên là thế, xem một lúc Vân Sơ phát hiện rất nhiều nữ tử mông to khiếp người, sau khí nghiên cứu kỹ lưỡng thấy nữ tử bình thường không thể có mông to như quả dưa hấu như thế, chắc chắn là đồ giả, thế là tiếc nuối về nhà.
Vân Sơ luôn là người về nhà sớm nhất, mấy con chó quấn chân y, cho ăn ngon như vậy mà con nào con nấy vẫn xấu xí, chán không tả được, thì giống thế mà, chó nhặt ven đường chẳng lẽ mong nó thành ma thú trong truyền thuyết. Ngồi xuống hoa sảnh chơi với mấy con chó, Lục Phì mang trà nước lên, Vân Sơ mới uống được một ngụm trà thì nhìn thấy Lục Phì xoay lưng đi, không ngờ cũng có một bộ mông khoa trương tới cùng cực, làm y suýt phun trà ra ngoài.
Đúng lúc Ngu Tu Dung đi tới, thấy trượng phu nhìn mông mình, mặt lạnh nói:" Thiếp không có đâu!"
Vân Sơ thở ngắn than dài:" Cái gì cũng là giả, sau này nhìn mỹ nhân còn hứng thú gì nữa?"
" Chàng đừng để người ngoài nghe thấy, đây là chuyện làm ăn của khuê nữ đấy." Ngu Tu Dung nhắc nhở.
Vân Sơ đau khổ nói:" Sao khuê nữ của chúng ta lại như thế nhỉ, nó bán son phấn, bán đồ thêu, bán y phục may sẵn kiếm bao nhiêu tiền rồi còn chưa đủ à? Bây giờ lại nghĩ trò giúp đám nữ nhân đó gian dối, bảo sao gần đây ta thấy trong thành đột nhiên xuất hiện bao nhiêu nữ tử mông to ngực to."
" Thải Vân Nương từ nhỏ đã khác biệt rồi, nói ra nó là đứa giống chàng nhất đấy, những chuyện khác thường năm xưa chàng làm còn ít à? Giờ lại đi chê khuê nữ?” Ngu Tu Dung lườm trượng phu:" Hôm nay Mỹ Ngọc Nhi và Tư Tư về nhà ăn cơm, chúng nó nói trù tử phủ công chúa làm cơm không ngọn."
Vân Sơ khit mũi không tin, trong nhà này có gì hay mà chúng không lấy đi rồi, chỉ có mấy con chó là chúng nó để lại, chuyên rút ruột cha già của chúng:" Cái tiểu trạch viện nhà ta chưa tới 30 mẫu, đó còn là nhờ bao năm qua không ngừng mở rộng ra ngoài. Phủ công chúa hơn 200 mẫu, nhà cửa to không ở, cứ thích tới đây chen chúc."
" Đó là lòng hiếu thảo của các con, chàng tiếp nhận đi." Ngu Tu Dung cười, nàng rất hiểu Vân Sơ, miệng kêu thế thôi chứ trong lòng vui lắm:" Hôm nay có vẻ tâm tình phu quân không tệ, rảnh rỗi chú ý tới mông Lục Phì, có phải phiên não qua rồi không?"
Vân Sơ hời hợt nói:" Phiền não có bao giờ là hết đâu, cách sông xem lửa cháy được rồi. Hoàng đế vẫn đang đau buồn vì cái chết của gấu lớn, thái tử và Vân Na ở cung Cừu Thành võ về bệ hạ, đang ngày ngày trồng chúc lấy lòng bệ hạ."
" Thế không phải tốt sao, Đại Đường tự có hệ thống quan liêu chín muồi, có thể quản lý Đại Đường rất tốt, hoàng đế nên thương xuân bi thu thong thả hưởng phúc, thái tử nên vất vả trồng trúc, có như thế thiên hạ mới thái bình được."
Ngu Tu Dung thấy giọng điệu trượng phu quai quái, nghĩ một lúc nói:" Nếu trong nhà không có việc gì nữa thì mai thiếp dẫn cả nhà lớn bé đi Bá Thượng tránh nắng, thuận tiện thay chàng tận hiếu với Huyền Trang đại sư."