Q7 - Chương 331: Bữa tối náo nhiệt lâu chưa có.
Q7 - Chương 331: Bữa tối náo nhiệt lâu chưa có.Q7 - Chương 331: Bữa tối náo nhiệt lâu chưa có.
Vân Cẩm luôn về nhà rất đúng giờ, nàng sinh hoạt có quy luật nề nếp, không tùy tiện thay đổi. Vân Loan hơi bừa bãi một chút, lúc sớm lúc muộn, nhưng cơ bản là hắn không bao giờ bỏ lỡ bữa cơm. Đôi tiểu phu thê Vân Cẩn, Lý Tư trở về nhà trước bữa cơm một khắc, chẳng biết có phải Lý Tư cố ý làm như thế không, vì nàng chạy vào bếp, giả vờ giả vịt một hồi rồi bê mấy món ăn, vẻ mặt cứ như là chính mình làm vậy.
Dù sao hôm nay Vân thị sau nhiều ngày vắng vẻ lại náo nhiệt rồi, đám phì nương rất tích cực, làm rất nhiều món ăn ngon, mấy con chó cũng được chậu xương nhiều hơn mọi khi một chút.
Trên bàn cơm, còn chưa kịp ăn một miếng nào, Lý Tư đã buôn cho Vân Sơ một quả dưa lớn, hoàng hậu đích thân tới cung Cửu Thành nhưng không gặp được hoàng đế.
Vân Sơ đang chan canh hơi dừng tay thoáng chốc rồi tiếp tục mục cho Ngu Tu Dung một bát canh, uống bát canh mà Ngu Tu Dung vừa múc cho mình.
Phu thê sống với nhau càng lâu càng phải chiếu cố tới cảm xúc của đối phương, không thể vì quá thân mật mà thiếu đi sự quan tâm.
Ngu Tu Dung đã múc canh cho Vân Sơ cả đời rồi, Vân Sơ cũng thi thoảng múc canh cho nàng, không sự quan tâm yêu thương nào là có thể hưởng thụ một cách đương nhiên, báo đáp luôn là điều cần có.
Lý Trị thì khác, hắn là đế vương, cho nên hắn thấy mình đã phải chiếu cố tới xã tắc Đại Đường rồi, nên người khác phải quan tâm tới hắn thật nhiều mới đúng, bất kể là hoàng hậu, thái tử hay đại thần, bách tính toàn thiên hạ đều phải kính yêu hắn.
Sự kinh yêu đó còn phải là điều hiển nhiên.
Dù thế mà hắn vẫn còn chưa đủ thỏa mãn, cứ liên tục dùng đủ các loại thủ đoạn thăm dò người thiên hạ kính yêu hắn có phải là thật lòng không?
Đáng sợ là, hắn là một đế vương chân chính, có rất nhiều thủ đoạn, mỗi lần thăm dò hắn đều đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương, thử hỏi có ai là chịu nổi sự thăm dò đó của hắn. Vân Sơ thấy chẳng có thứ tình cảm nào qua nổi sự thăm dò không ngừng nghỉ như thế, được một lần vì hắn mà quên đi tổn thương của bản thân đã là tri kỷ hiếm có rồi. Chứ năm ba phen gây tổn hại cho người ta mà vẫn muốn người ta toàn tâm toàn ý kính yêu mình, đó là cách làm phản nhân tính.
Trên đời này không tôn tại loại người như thế.
Chẳng có ai vì lợi ích của người khác mà làm tổn hại tới mình, cho dù người kia có là hoàng đế.
Hoặc có lẽ là có, nhưng thực sự làm được như vậy chỉ có người trẻ tuổi, bọn họ vì ái tình mà hi sinh tất cả, vì người chẳng quan tâm tới mình mà toàn lực giúp đỡ.
Khi già rồi thì không được nữa.
Con người già đi thì trái tim cũng trở nên trơ lỳ hơn, bởi khi còn trẻ, còn mang trong lông ngực một trái tim lương thiện, máu bọn họ vẫn còn nóng hối, yêu thương đồng loại. Nhưng khi bỏ ra rất nhiều thiện ý cho thế giới này lại chỉ nhận về báo đáo không tương xứng, họ sẽ nhận ra mình hồi trẻ thật ngu xuẩn, hận không thể làm sông chảy ngược hướng, thời gian lùi lại, vê khi còn trẻ đâm cho mình một nhát dao.
Bọn họ quên rồi, khi còn trẻ, bản thân làm nhiều điều tốt như vậy, thực ra không hề mong được báo đáp, chỉ tới già mới trở nên tính toán so đo.
Bởi thế già mà không chết thành tặc, câu nói này rất có đạo lý.
Vân Sơ lại gắp cho Ngu Tu Dung thêm ít thức ăn, phát hiện mấy đứa con nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, y liền dứt khoát độ lượng hơn một chút, gắp thức ăn cho nhỉ tử, khuê nữ, nhi tức, cố gắng để mình trông giống một người cha hiền hòa thương con.
Vân Cẩn câm nín nhìn miếng ngồng cải mà a gia gắp cho, hắn cực kỳ ghét cái thứ này, vì hắn cứ cảm giác như có vị bọ rùa nghiền nát trong đó. Có điều vì do a gia gắp vào bát, cho nên hắn phải nín thở cho vào miệng, không nhai đã nuốt ực một cái:" A gia, bệ hạ gọi con tới cung Cừu Thành làm bí thư thừa.”
Vân Cẩm tranh thủ lúc a gia nhìn Vân Cẩn, gắp nhanh miếng thịt mỡ vừa được a gia bỏ vào bát chuyển sang cho Vân Loan. Nàng ghét béo, bởi thế nàng sẽ giống đại đa số đám nữ nhân ngu ngốc ngoài kia. Vân Sơ nhíu mày:" Xem ra bệ hạ lại giết hết những người có thể làm bí thư thừa của bí thư giám rồi."
Lý Tư được gắp miếng sườn chua ngọt, vừa miệng nàng, vừa ăn vừa liên tục gật đầu:" Giết bốn người rồi ạ, trong đó có một người phụ hoàng con đã nói là không muốn xem tấu sớ của hoàng hậu, vậy mà hắn vẫn đưa tấu sớ của mẫu hậu lên. Không ai ngờ tên đó dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy."
Vân Loan cái gì cũng ăn được, ăn rất khỏe rất tốt, tuy cũng biết ăn ngon, nhưng không có thứ gì nó không ăn được:" Chắc liên lụy nhiều người lắm."
Lý Tư trả lời tiểu thúc tử:" Hôm đó chết liên chín người."
Vân Cẩm khó hiểu:" Hoàng hậu bức bánh hoàng đế như thế làm gì?"
Vân Cẩn thở dài:" Vì Sơn Đông, Hà Bắc."
Nhắc tới chuyện này là Lý Tư lại hận:" Hai vùng đất đó vốn chúng ta gây dựng rất tốt rồi, vậy mà vì ý chỉ của phụ hoàng khiến chúng ta phải rút lui."
Vân Cẩm hồi đó không tham gia chuyện này, tò mò hỏi:" Không biết những hợp tác xã của mọi người có còn không? Muội thấy mô hình đó rất thú vị, bao nhiêu năm như thế chắc kiểm nghiệm ra rồi."
Vân Cẩn lắc đầu tiếc nuối nói:" Còn thì vẫn còn, nhưng lại biến thành nơi vơ vét tiền tài của số ít, nhưng quy tắc chế độ mà chúng ta lập ra bị xóa bỏ sạch. Ta cứ nghĩ rằng những nông phu đó sẽ đứng lên phản kháng, bảo vệ lợi ích của mình, kết quả sau khi bị giết vài người, họ đều cúi đầu."
" Giờ hợp tác xã thành công cụ bóc lột của huân quý, nông phu tham gia hợp tác xã nói, chúng ta gài bẫy họ, khiến họ bây giờ trở thành gia súc cho người ta chăn nuôi. Nói nếu năm xưa không nghe chúng ta xúi bẩy, bọn họ đã có đất đai riêng để trồng trọt rồi."
Lý Tư càng tức giận vỗ bàn:" Bọn họ không dám phản kháng, ngược lại vì sợ liên lụy mà ném mấy người dám phản kháng ra gánh tội. Loại người đó xứng đáng bị người ta bóc lột, cả đời không ngóc đầu lên được."
" Lúc mới bắt đầu thì bọn họ sợ hãi, ta phải lấy bao nhiêu lợi ích ra, họ mới dám làm, khi được chút lợi ích rồi thì họ điên cuồng đắc ý, gặp phải lực cản thì hèn nhát lùi bước, gặp phải tổn thất thì đầu hàng."
" Khi đó ta thấy bọn họ sống khổ cực, bị chà đạp, chèn ép, bóc lột, ta nghe a gia tổ chức họ lại, khi có thành quả ban đầu, nhìn thấy họ vui sướng, ta rất tưởng thêm vào lợi ích, những người qua khổ nạn họ sẽ chung sức bảo vệ hợp tác xã, dù bị làm khó, bị gây trở ngại, thế nào cũng không thể tệ hơn trước kia."
" Kết quả lại như vậy đấy."
Vân Sơ nói một câu công bằng:" Đừng trách họ, con nói xem, một đám người ô hợp, không có ai cầm đầu, không có tổ chức, cũng chẳng có học, chống lại được đám huân quý thủ đoạn đầy mình không? Bị người ta phân hóa, chia rẽ là bình thường thôi."
Lý Tư tức giận đặt đũa xuống:" A gia, con muốn quay lại Sơn Đông, Hà Bắc!"
" Con muốn tổ chức lại bọn họ à?"
" Vâng!"
Vân Sơ lắc đầu:" Không thể nào, những người trước kia muốn đi theo con hiện giờ hận không thể ăn thịt con, uống máu con, con tới đó, họ hận con hơn cả kẻ bóc lột mình. Ngoan ngoãn ở nhà, nhân lúc thời gian này chúng ta lùi ra cách sống xem lửa cháy, sinh vài đứa con đi."
Lý Tư cúi đầu nhìn bụng mình lại nhìn Vân Cẩn, sau đó nhéo mạnh vào đùi hắn, Vân Cẩn mặt không đổi sắc, chỉ có tay cầm bát hơi run một cái.