Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1805 - Q7 - Chương 332: Từ Nay Chỉ Lo Cho Dân Sinh.

Q7 - Chương 332: Từ nay chỉ lo cho dân sinh. Q7 - Chương 332: Từ nay chỉ lo cho dân sinh.Q7 - Chương 332: Từ nay chỉ lo cho dân sinh.

Vân gia tiểu viện trải qua một buổi tối náo nhiệt, sáng sớm hôm sau, mọi người lại đường ai nấy đi. Biết làm sao được, con cái lớn rồi, chúng tất nhiên vỗ cánh bay, làm phụ mẫu lúc này không thể ngăn cản, ngược lại còn nên cổ vũ khuyến khích chúng.

Trước tiên là Vân Cẩn, hắn chuẩn bị hai thớt khoái mãi, dự định hành trang gọn nhẹ, dùng một ngày tới Cung Cừu Thành làm bí thư cho hoàng đế, nếu không chậm trễ một ngày thôi phía hoàng đế có khi nhổ tận gốc bí thư giám.

Thải Vân Lâu của Vân Cẩm bây giờ là nơi kinh doanh số một số hai ở Trường An rồi, thân là đông gia, nàng phải tới tọa trấn. Nếu không tính khoản lãi ở Sở giao dịch, sản nghiệp của Vân Cẩm là trụ cột Vân thị bây giờ, vì các chuyện làm ăn khác hoặc đã bão hòa hoặc sa sút nghiêm trọng rồi.

Vân Loan tất nhiên vẫn đeo ba lô lên tới xưởng thứ hai, nơi đó bây giờ náo nhiệt như chợ phiên ấy, càng lúc càng không coi điều lệ bảo mật ra cái gì. Chỉ một trưởng sử của Thái Bình công chúa dẫn theo hơn trăm người nghênh ngang đi vào xưởng số hai, tùy tiện lục lọi xem tài liệu hỏa pháo, nơi ngày trước phòng vệ nghiêm ngặt, nay trở thành trò cười rồi.

Nhưng mà như thế cũng tốt, người ngoài thành có thể thoải mái đi vào thì người trong thành có thể tự do ra vào, thành Bất Quy liền không còn khác biệt nhiều so với tòa thành vệ tinh khác của Trường An.

Hai phu thê nhìn từng đứa con một rời nhà, cuối cùng Vân Sơ cũng dẫn theo Ân Nhị Hổ cưỡi ngựa Ô Chuy tới nha môn huyện Vạn Niên đi làm, chỉ còn Ngu Tu Dung và đàn chó đứng tiễn chân ở cổng.

Buồn bã quay về căn nhà vắng vẻ, Ngu Tu Dung khẽ thở dài, đột nhiên nàng khựng người, hình như thiếu một đứa, đúng rồi là Tư Tư ... hỏi ra mới biết Lý Tư trừ lúc sáng dậy giúp Vân Cẩn sửa soạn hành trang, sau đó tới tiểu viện riêng của nàng ngủ tiếp rồi, xem ra nàng về nhà rồi chẳng muốn quay lại phủ công chúa nữa.

Ngu Tu Dung bật cười, an ủi phần nào, có đứa con ngốc một chút không có gì không tốt, ít nhất nó ở nhà với mình. Quan viên thường dùng xe ngựa đi làm, Vân Sơ thì trước nay chỉ thích cưỡi ngựa thôi, như thế y có thể ngày ngày quan sát từng biến hóa dù nhỏ nhất xảy ra trong thành Trường An.

Mặc dù Trường An mấy năm gần đây trải qua rất nhiều biến cố lớn, nhưng sự phát triển của nó vẫn chưa từng một ngày dừng lại. Những căn nhà lụp xụp biến thành nhà gỗ nhà gạch chắc chắn, rồi nhà gỗ dần dần biết mất, thay vào đó là những căn nhà đá sạch sẽ chắc chắn. Những ngóc ngách tối tăm bẩn thỉu được dọn sạch, thành nơi đỗ xe ngựa, một số nơi đổ rác công cộng đã bị dọn đi từ mùa đông, mới mùa xuân năm nay trồng ít hoa quế, vậy mà bây giờ khắp thành ngào ngạt hương hoa quế rồi.

Điều đáng tiếc duy nhất là trong thành quá nhiều thương cổ, nhất là những quán trà, quán ăn vặt tùy tiện mở mọi nơi, khiến đường phố Trường An trông có hơi lộn xộn.

Vũ Thừa Tự luôn muốn đuổi những cái quán nhỏ đường phố khỏi hai bên đường phố, nói đám người này là nguồn gốc gây ra bừa bộn, bẩn thỉu ở Trường An.

Những lời này nghe rất chướng tai, nhưng sự thật là như thế, điều khiến Vân Sơ không thể chấp nhận được nhất là họ tùy tiện làm ô nhiễm kênh nước hai bên đường. Chưa nói ăn uống vứt rác tùy tiện xuống kênh nước, thậm chí còn đại tiểu tiện xuống đó, những hàng cây xanh trồng dọc bờ kênh tình cờ thành chỗ yểm hộ tốt nhất để bọn họ phóng uế. Làm người ta có muốn bênh vực họ cũng khó mà mở mồm ra được.

Vũ Tam Tư đã mạnh tay chỉnh đốn mấy lần, vẫn chẳng có hiệu quả gì.

Trong thành Trường An không chỉ có người giàu có, vẫn còn rất nhiều người cùng khổ, những quán nhỏ kia là của những người thức khuya dậy sớm, vất vả nuôi dưỡng cả gia đình.

Nếu để cho Vũ Thừa Tự xua đuổi không cho buôn bán, sẽ có rất nhiều người trong thành không còn nguồn thu nhập nữa.

Những người đó thường xuyên đại tiểu tiện xuống kênh nước sạch, trừ ý thức không cao, còn chứng tỏ là nhà vệ sinh công cộng ở Trường An quá ít, giáo dục và dẫn dắt không theo kịp. Phải đổi cách suy nghĩ khác để làm việc, chứ cứ lúc nào cũng thô bạo xử lý thì không hay. Dọc đường Vân Sơ ghé qua một cái nhà vệ sinh công cộng, lập tức bị mùi thối khắm cùng giòi bọ đuổi ngay ra ngoài. Vân Sơ nổi giận gọi ngay bất lương soái và lý trưởng của khu vực này tới, tụt quần bọn họ xuống, đánh đòn ngay giữa phố, đánh cho hai người la hét thảm thiết, sau đó còn lệnh bọn họ đích thân làm sạch cái nhà vệ sinh ô uế tới mức không chịu nổi kia. Không ít người chứng kiến lè lưỡi, huyện tôn trừng phạt như vậy không hề nhẹ, mấy cái nhà vệ sinh công cộng đó ai đi qua cũng phải bịt mũi, nói gì tới vào trong dọn dẹp.

Trở về tới huyện nha huyện Vạn Niên, Vân Sơ lập tức mở cuộc họp, công tác trọng điểm là dọn dẹp làm sạch nhà vệ sinh công cộng ở Trường An.

Lư Chiếu Lân nhận lấy công tác gian nan này, hắn lập quân lệnh trạng, chuẩn bị dùng hai mươi ngày công tác, biến toàn bộ nhà vệ sinh công cộng trong thành Trường An trở thành, thứ bên trong không chảy ra ngoài, mùi bên trong không truyền ra ngoài, nhất định làm được một ngày dùng vôi bột khử trùng ba lần.

Vân Sơ rất hài lòng với tinh thần làm việc này của hắn.

Vân Sơ trên cuộc họp nhấn mạnh lần nữa, trong thời gian tới, chuyện lớn giao cho triều đình làm, huyện Vạn Niên chỉ cần chú ý tới dân sinh, tranh thủ đưa chất lượng cuộc sống người dân nâng lên một bậc.

Hai huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư ngồi trong hội trường như hai khúc gõ, bất kể Vân Sơ phát biểu cái gì, hai huynh đệ bọn họ đều phụ họa rất trái lòng, chẳng đề xuất bất kỳ ý kiến bất đồng nào.

Đợi Vân Sơ nói tới miệng khô cổ khát về tới quan giải thì Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư đã nấu xong quán quán trà cho y, đến cả bánh cũng đã được nướng giòn, lần này chỉ có một mình Vân Sơ ngồi ăn bánh uống trà, hai huynh đệ bọn họ cung kính đứng bên.

Đến khi Vân Sơ ăn hết bánh, trà cũng qua ba lần nước, nhạt rồi, hai huynh đệ Vũ thị mới quỳ xuống kêu to:" Quân hầu cứu mạng."

Vân Sơ vốn không định để ý đâu, nể mặt chúng biết đợi mình ăn uống xong mới mở mồm, hỏi:" Thế nào, tên đại đô đốc Bách ky ti Hòa Xuân kia không chịu nể mặt huynh đệ các ngươi à?” Vũ Thừa Tự cay đắng nói:" Huynh đệ hạ quan còn chẳng qua được cửa."

Vũ Tam Tư mặt cúi gằm ủ rũ:" Bên ngoài đang có kẻ ra sức phát tán tin đồn, nói vì huynh đệ bọn hạ quan gửi điều trần cho Bách ky ti, cho nên mới có bao nhiêu văn nhân mặc khách bị Bách ky tỉ bắt đi."

" Bệ hạ không muốn huynh đệ hạ quan sống nữa."

" Cũng không hẳn là như thế." Vân Sơ vừa nói ra câu này, cả hai huynh đệ Vũ thị tức thì dương tai lên như tai thở:" Chuyện này kỳ thực ta đã nói với các ngươi lâu rồi, huynh đệ các ngươi có ngày hôm nay, một vì huynh đệ các ngươi là chất nhi của hoàng hậu, hai là vì huynh đệ các ngươi mấy năm qua cũng có công huân trác tuyệt, đã trở thành quan viên tài cán rồi."

" Bây giờ điều thứ nhất và điều thứ hai xung đột với nhau, huynh đệ các ngươi bất kể thế nào cũng phải đưa ra lựa chọn."

Vũ Thừa Tự kiên quyết lắc đầu:" Huynh đệ hạ quan không thể rời bỏ hoàng hậu."

Vân Sơ bình thản nói:" Ta không bắt các ngươi lựa chọn, ta chỉ cho các ngươi thấy thực tế mà thôi."

Hoàng hậu hiện giờ không thể vào cung Cửu Thành, đó là dấu hiệu rất nguy hiểm, Vũ Thừa Tự dập đầu gào lên:" Hoàng hậu là gốc rễ của huynh đệ hạ quan, rời bỏ hoàng hậu, huynh đệ hạ quan chết không chỗ dung thân, chỉ xin quân hầu nể tình huynh đệ hạ quan mấy năm qua đi theo quân hầu, không có công lao cũng có khổ lao, chỉ điểm cho huynh đệ hạ quan một con đường sống."
Bình Luận (0)
Comment