Q7 - Chương 333: Tới lúc phải trông vào bản thân rồi.
Q7 - Chương 333: Tới lúc phải trông vào bản thân rồi.Q7 - Chương 333: Tới lúc phải trông vào bản thân rồi.
Trước kia Vân Sơ luôn ngấm ngầm hỗ trợ huynh đệ Vũ thị rất nhiều, chuyện này với y mà nói thì dễ dàng thôi, cả Trường An nắm trong tay y, dù huynh đệ bọn họ có làm việc sai sót, y cũng bù đắp lại được. Thậm chí thông qua người bên cạnh họ, đưa ra kiến nghị tốt, để huynh đệ họ né tránh được không ít cạm bẫy, từng bước tới ngày hôm nay. Tuy không nói là Vân Sơ trải đường sẵn cho huynh đệ bọn họ, ít nhiều cũng phải tự mình vật lộn tiến lên, nhưng dù gì cũng không phải đối diện với sóng gió, nguy cơ gì lớn.
Bây giờ thì không được rồi, khó khăn mà huynh đệ Vũ thị phải đối diện, không phải điều Vân Sơ có thể giải quyết.
Vì bố cục là hoàng đế.
Hoàng đế đã tỏ thiện chí để Trường An đừng ngoài việc này, Vân Sơ không thể phá hỏng chuyện của hắn.
Nếu ngươi không nhận ra bố cục của hoàng đế, ngốc nghếch đâm đầu vào, nói không chừng khi xong việc, hoàng đế vui vẻ có thể tha cho ngươi một cái mạng.
Nếu ngươi quá thông minh, nhìn ra bố cục của hoàng đế, muốn tìm cách né tránh, vậy thì thật xin lỗi, sẽ nhanh chóng có người tới trói ngươi lại như lợn chết, ép ngươi vào cuộc chơi. Tình huống mà huynh đệ Vũ thị hiện đối diện chính là như thế.
Chỉ là Vân Sơ không biết hoàng đế sẽ lợi dụng huynh đệ bọn họ tới mức nào, liệu có ý định mượn cối xay giết lừa hay không?
Nhìn huynh đệ họ đáng thương, Vân Sơ tuy quyết định đứng ngoài cuộc xem trò vui vẫn thấy có chút không đành lòng nhắc:" Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."
Mặt Vũ Thừa Tự tức thì không còn nửa phần sắc máu nào nữa, khi tới đây hắn ôm chút hi vọng mong manh chuyện này do Vân Sơ làm, nhưng thực sự vẫn là hoàng đế, hắn không cam lòng:" Quần hầu, vì sao lại là huynh đệ hạ quan?”
Chuyện này Vân Sơ cũng đã suy nghĩ rồi, lựa chọn của Lý Trị khá khó hiểu, thậm chí có thể nói là hơi bất hợp lý:" Vốn ban đầu ta nghĩ sẽ là Ung vương, hoặc Thái Bình, cũng nghĩ tới thế gia đại tộc nào đó đụng chạm vào hỏa pháo, thậm chí sẽ là ta. Cuối cùng bệ hạ lựa chọn các ngươi, nói thật là ta cảm thấy hết sức bất ngờ, thực sự nói ra, hai huynh đệ ngươi còn chưa đủ tư cách, cũng không giống con người các ngươi thể hiện trước giờ, quá khiên cưỡng."
" Huynh đệ hạ quan cứ nghĩ là quân hầu."
" Nghi ngờ của huynh đệ ngươi cũng hợp lý thôi." Vân Sơ lấy điều trần của Lư Chiếu Lân ra:
Vũ Thừa Tự vừa đọc vừa run:" Điều trần của Lư Chiếu Lân càng thẳng thắng, rõ ràng hơn, bên trong không chỉ có kiến nghị, còn có giải pháp, đưa ra thượng trung hạ tam kế phù hợp với mỗi tình hình. Trong khi điều trân của huynh đệ hạ quan chỉ là công văn bình thường, yêu cầu Bách ky ti điều tra kẻ tích trữ tiền đồng. Tại sao, tại sao lại không chọn hắn? Rõ ràng là hắn thích hợp hơn mà."
" Cho nên Lư Chiếu Lân đã mua sẵn bảo mã, một khi chuyện xảy ra, hắn sẽ rời Trường An, kiếm một nơi tránh họa. Không ngờ rằng Bách ky ti lại không lựa chọn hắn, mà lựa chọn các ngươi, điều này chứng tỏ ngay từ đầu huynh đệ các ngươi nằm trong bố cục bệ hạ ngay từ đầu rồi, bất kỳ là ai nhảy ra, bất kỳ kiến nghị hợp lý tới đâu thì cũng vô nghĩa thôi, Lư Chiếu Lân, hay ta, Ung vương đều vậy. Mục tiêu đã nhắm thẳng vào các ngươi rồi, nếu thế, huynh đệ các ngươi chấp nhận số mệnh đi." Vân Sơ nghiêm giọng nói:" Không trải qua giông tố bão bùng, sao có thể thành đại thụ sừng sững giữa trời. Đứng lên cho ta.”
Chuyện đã tới mức không thể vãn hồi, Vũ Thừa Tự và Vũ Tam Tư rốt cuộc cũng biểu hiện ra được vài phần tư cách chất nhi của Vũ Mi, nghe Vân Sơ quát liền từ dưới đất bò lên. Tới bên bàn, nhấc ấm nước sôi sùng sục nãy giờ, thêm nước nóng vào ấm trà đã uống qua ba lần, mỗi người tự rót một chén trà đã nhạt thếch, hớp một ngụm, tuy đôi tay hơi run, nhưng trà vẫn đồ chính xác vào miệng.
Không quá tệ, xem ra rèn luyện vài năm cũng có chút dũng khí gánh vác rồi, thực sự dùng được rồi. Vân Sơ cũng tự rót trà cho mình, hớp một ngụm trà nóng, trời đã nóng thì chớ lại còn uống cả ấm trà nóng, lỗ chân lông nở ra, ba người đều đầm đìa mồ hôi.
Vân Sơ đi ra mở cửa sổ sau, để gió thổi xuyên thấu cả phòng, quan giải tức thì mát mẻ hẳn.
Uống hết ngụm trà cuối cùng, Vũ Thừa Tự giũ cổ áo tròn ướt mồ hôi, gió thổi qua thân thể càng thêm mát, lấy lại được tinh thần:" Vậy thì huynh đệ hạ quan chẳng những phải giả vờ không biết gì cả, còn phải phối hợp với tâm ý của bệ hạ để hành sự?"
Vân Sơ dựa lưng vào ghế, ậm ừ đáp:" Cần phải như thế."
Vũ Tam Tư chắp tay thỉnh giáo:" Quân hầu, bệ hạ rốt cuộc muốn huynh đệ hạ quan làm gì? Xin quân hầu cho biết."
"Tự đoán đi." Vân Sơ từ chối trả lời, chỉ ra cho hắn:" Ta mà nói ra để các ngươi làm theo thì không giống huynh đệ các ngươi nữa rồi, lúc đó chỉ hại các ngươi thôi, làm theo ý mình là tốt nhất."
" Đệ đệ, chúng ta không cần đoán." Vũ Thừa Tự nghiêm giọng nói với Vũ Tam Tư:" Nếu đã là tai bay vạ gió, chúng ta không cần làm gì hết, cứ làm đúng lịch trình công tác, làm tốt chuyện của mình là được."
Vũ Tam Tư trẻ hơn, còn chút hành vi cảm tính, Vũ Thừa Tự đã có trí tuệ chính trị rồi, chẳng qua trước kia đặt mình dưới bóng hoàng hậu không thể hiện ra được, nay hoàng hậu cũng không thể giúp hắn, thể hiện phần nào tố chất. Vân Sơ thấy an ủi nhiều lắm:" Muốn vượt qua cái ngưỡng từ tứ phẩm lên tam phẩm, không qua trui rèn sinh tự không thể có được, với huynh đệ các ngươi mà nói, kiếp nạn lớn này chưa chắc không phải cơ hội tốt. Nguy cơ mà, trong nguy có cơ, trời không tuyệt đường sống của ai đâu.
Hai huynh đệ đồng loạt chắp tay:" Đa tạ quân hầu giáo huấn."
Vân Sơ rút ngăn kéo lấy ra một tấm ngọc bội đưa cho Vũ Thừa Tự:" Nghe nói phu nhân ngươi đã sinh cho ngươi một kỳ lân nhi, lễ một trăm ngày ta không tới được, ngọc bội này biểu thị tâm ý."
Vũ Thừa Tự dùng hai tay nhận lấy, ngọc bội này nhìn một cái biết ngay dùng ngọc thạch thượng phẩm chế thành, thế nhưng bên trên đó lại không có hoa văn, không có văn tự, cả hai mặt nhắn bóng không có gì cả, té ra đây là một tấm vô sự bài, hàm ý bình an vô sự.
" Đạ tạ mỹ ý của quân hầu, vô sự bây giờ là may mắn lớn nhất rồi."
Nói xong Vũ Thừa Tự chắp tay tạ ơn, rồi cùng Vũ Tam Tư rời quan giải Vân Sơ, mang chút hào khí Kinh Kha qua sống Dịch.
Ánh mắt Vân Sơ ít nhiều có chút thất vọng, rõ ràng vửa rồi Vũ Thừa Tự đã đoán sai dụng ý của vô sự bài.